Chương 1597: Thần Hoàng Kim Vũ
Chương 1597: Thần Hoàng Kim VũChương 1597: Thần Hoàng Kim Vũ
Nhìn cảnh tượng bên trong màn sáng, Hoàng Thiên đang hoàn toàn áp đảo Thanh Viêm Thân Vương.
Tần Trạm cười nhạt một tiếng, nói: “Nàng rất mạnh” Sau đó hắn liếc nhìn qua Lục Trường Sinh, trong lòng thở dài. Quả nhiên chỉ cần là người đi theo Lục Trường Sinh thì đều có thực lực vượt xa người cùng cảnh giới.
Nhưng suy nghĩ của hắn lại hoàn toàn trái ngược với Lục Trường Sinh.
Chỉ thấy Lục Trường Sinh nhìn chằm chằm vào màn sáng, vẻ mặt tràn đầy lo lắng, phàn nàn:
“Chuyện gì đây, không phải đã kiểm chế được cái thứ Kỳ Lân này rồi sao? Lúc này chỉ cần toàn Lực dùng Thần Hoàng Chi Hỏa đánh hắn trọng thương là được!” “Không phải chứ? Trước đó không dùng toàn lực còn chưa nói, người ta đã hiển hóa ra chân thân rồi, Thần Hoàng Chi Hỏa này của ngươi cũng đốt được, có thể dùng công pháp ta dạy cho ngươi để trực tiếp thiêu chết hắn được không vậy?” “Không được không được, trông khó coi quá đi. Đi theo bên cạnh ta lâu như vậy rồi mà còn chưa học được cách đánh sao? Một là không ra tay, đã ra tay rồi thì phải dốc hết toàn lực để đánh cho đối phương không phản kháng được nữa”
“Đã tấn công rồi thì phải dùng hết toàn lực chứ, lð như sau đó đối phương còn có thủ đoạn gì khác thì sao đây?”
Tần Trạm nhìn cảnh này thì đen mặt cạn lời.
Cho dù hắn đã sống lâu như thế rồi, cũng đã trải qua nhiều chuyện nhưng vẫn không quen nổi với cái tính tình này của Lục Trường Sinh.
Người ta đánh nhau, trên cơ bản đều là thăm dò thực lực đối phương, tiến hành theo các bước. Ngươi thì ngược, bảo toàn lực tấn công giết ngay trong phút chốc, căn bản không cho đối phương cơ hội....
Mà Hoàng Thiên đã làm rất tốt, sao trong miệng Lục Trường Sinh thì lại biến thành mắc đầy lỗi sai.V I P T R U Y E N F U L L - K h o t r u y ệ n d i ch m i ễ n p h í
Tần Trạm vừa định nói đỡ cho Hoàng Thiên thì lại nghe Lục Trường Sinh ôm đầu bực bội hét lên:
“Không được không được, chắc là do quá ít kinh nghiệm chiến đấu. Sau khi trở về ta nhất định phải dạy nàng đánh như thế nào mới được!”
Thôi bỏ ởi.
Tần Trạm bất lực thở dài. Nhưng hắn lại nở một nụ cười nhẹ.
Tính cách vẫn như vậy... Lúc này.
Hoàng Thiên đang liên tục phóng thích Thần Hoàng Chỉ Hỏa đột nhiên hắt hơi một cái, nàng xoa xoa mũi, mặt hơi xụ xuống.
Chắc chắn là do tên đó lại nói xấu sau lưng nàng.
Mỗi Lần hắt hơi chính là Lúc Lục Trường Sinh nói xấu nàng.
Hoàng Thiên khẽ nhếch môi, thấy hơi không vui.
Khiến cho Thần Hoàng Chỉ Hỏa càng thêm bùng cháy dữ dội, hung mãnh va đập vào bức tường do Thanh Viêm Thân Vương dùng lân phiến ngưng tụ mà thành. Thần Hoàng Chi Hỏa vẫn rực cháy thiêu đốt trên người Thanh Viêm Thần Vương, cho dù có làm cách nào cũng không thể xua tan được.
Mặc dù nếu dùng lực Lượng cơ thể để cứng chọi cứng chống đỡ được, thế nhưng điều này cũng đang liên tục tiêu hao thể lực của Thanh Viêm Thân Vương, khiến cho thương thế càng nặng thêm. Không thể kéo dài được nữa. Nghĩ vậy, Kỳ Lân gào rống giận dữ, có từng luồng nhiệt khí phun ra ngoài từ trong lân phiến màu xanh!
Tốc độ của Kỳ Lân cũng gia tăng hơn nhiều. Cơ thể khổng Lổ chớp mắt một cái đã biến mất ngay tại chỗ, rồi chỉ trong nháy mắt sau lại xuất hiện trước mặt Hoàng Thiên. Thân hình to lớn kia xông thẳng về phía nàng!
Hoàng Thiên nhíu mày.
Tốc độ tấn công nhanh và mạnh mẽ như thế khiến nàng trong lúc nhất thời không né tránh được, chỉ có thể dùng đôi cánh Thần Hoàng để bao bọc cơ thể lại. Một cú va chạm dữ dội như sóng thần ập đến hất bay Hoàng Thiên ra ngoài! Bên dưới, Hứa Dạ Minh lo lắng nói: “Chúng ta có nên giúp một tay hay không?” Tiểu Hắc đứng bên cạnh cười nói: “Không cần, Hoàng Thiên tỷ đã đi theo sư tôn nhiều năm như vậy, sẽ không Làm chuyện còn chưa nắm chắc mà đã ra tay đâu” Thạch Sinh cũng gật đầu nói: “Huống chỉ chúng ta can thiệp vào cũng không giúp gì được cho Hoàng Thiên tỷ.”
Sau đó Thạch Sinh lại nhìn về phía Mục Phù Sinh, chậc lưỡi nói: “Nếu Mục sư huynh của ngươi thì chắc có thể øiúp được, dù sao hăn cũng chưa từng toàn lực ra tay.” Khóe miệng Mục Phủ Sinh giật một phát.
Cảm ơn ngươi nhé đồ đầu đất, đã tiết lộ hết bí mật của ta rồi.
Nhưng mà nghĩ lại là nói cho Hứa Dạ Minh biết cũng được thôi.
Dù sao cũng đều là người một nhà.
Quả nhiên, vào lúc Thanh Viêm Thân Vương định lao về phía Hoàng Thiên một lần nữa. Đôi cánh Thần Hoàng kia của Hoàng Thiên đột nhiên mở rộng, Thần Hoàng Chỉ Hỏa không tiết ra ngoài mà ngược lại bắt đầu ngưng tụ trên mỗi sợi lông vũ.
Những vòng đường vân kim sắc trên cánh chim cũng bắt đầu lấp lánh kim quang. Thanh Viêm Thần Vương nhìn kim quang đang lóe sáng trên cánh chim thì nhíu mày, một dự cảm bất an nảy lên trong lòng.
Không có thời gian suy nghĩ nhiều, nhiệt khí lại tuôn trào ra từ trong lân phiến, tốc độ lại tiếp tục tăng vọt lao về phía Hoàng Thiên!
Hoàng Thiên nhìn với ánh mắt lạnh lùng.
Đúng lúc này, đôi cánh Thần Hoàng võ mạnh.
Từng tia lửa phóng ra từ đôi cánh Thần Hoàng, lông vũ mang theo kim quang bay về phía Thanh Viêm Thân Vương như gió táp mưa rào, đâm xuyên qua mọi thứt
Thanh Viêm Thân Vương thấy thế thì hừ lạnh một tiếng, Lân giáp Lại bay ra trước mặt hắn hình thành một bức tường chăn. Thế nhưng lần này tường chắn không thể chống đỡ được công kích.
Từng sợi lông vũ màu vàng trực tiếp xuyên thẳng qua tường chắn mà đâm vào cơ thể khổng Lổ của Thanh Viêm Thân Vương.
Trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, mỗi một sợi lông vũ màu vàng đều xuyên thủng cơ thể to lớn của Thanh Viêm Thân Vương, mà Thần Hoàng Chi Hỏa bám trên Lông vũ đã dính vào toàn thân Thanh Viêm Thân Vương, từ trong ra ngoài. Thần Hoàng Chi Hỏa không ngừng đốt cháy từ lục phủ ngũ tạng bên trong đến da thịt bên ngoài của hắn, ngọn lửa bốc lên hừng hực.
Nếu chỉ có một sợi lông vũ thì có Llế Thanh Viêm Thân Vương còn có thể chịu được. Thể nhưng đây chính là hàng ngàn sợi lông vũ đã đầm xuyên qua cơ thể hắn.
Rất nhanh cơ thể của Kỳ Lân đã xuất hiện vô số lỗ thủng ghê rợn. Trong hàng ngàn cái Lỗ thủng kia còn có thể nhìn thấy được Thần Hoàng Chỉ Hỏa đang liên tục ăn mòn máu thịt của Kỳ Lân.
Kỳ Lân dân dân cứng người Lại giữa không trung.
Không có máu tươi nhỏ xuống từ những lỗ thủng kia, bởi vì đều đã bị Thần Hoàng Chi Hỏa đốt cháy bốc hơi. Chân thân Kỳ Lân cũng bắt đầu thu nhỏ lại, hóa thành bộ dạng ban đầu của Thanh Viêm Thân Vương.
Chỉ thấy hắn nhìn chằm chằm vào Hoàng Thiên, trong ánh mắt tràn ngập hoảng hốt và không thể tin được. Nhưng đôi đồng tử trong mắt đã dần dần trở nên vô thần.
“Cái này.... Không chỉ là năng lực huyết mạch Thần Hoàng, rốt cuộc thì ngươi là ai....” Nhưng hắn không đợi được cho đến khi nhận được đáp án.
Thần Hoàng Chi Hỏa đã đốt trụi cơ thể Thanh Viêm Thân Vương từ trong ra ngoài, cơ thể và thần hồn đều tan biến.
Một cường giả Quân Thần cảnh đã vượt qua năm tầng lôi kiếp, vào giờ phút này cũng tan thành tro bụi, thần hổn câu diệt!
Nhìn thấy cảnh này, gương mặt Kỳ Xuyên tái nhợt.
Lúc đầu hắn còn tự tin tuyệt đối, thế nhưng không ngờ rằng vậy mà Thanh Viêm Thân Vương lại chết trong tay đối phương.
Hơn nữa nhìn lại, vừa sử dụng công pháp cường đại như thế mà sắc mặt của Hoàng Thiên vẫn bình thản lạnh nhạt như lúc ban đầu, không có chút vẻ suy yếu nào của việc tiêu hao quá nhiều tiên khí hay sử dụng lực lượng huyết mạch quá mức.
Lúc này, Hoàng Thiên cũng nhìn về phía Kỳ Xuyên.
Kỳ Xuyên biến sắc, cơ thể cũng cứng đờ. Trong tay hắn xuất hiện một tấm lệnh bài, sẵn sàng sử dụng con át chủ bài bất cứ lúc nào.
Lại không ngờ rằng Hoàng Thiên chỉ lạnh lùng liếc hắn một cái rồi biến thành hình người, từ trên cao đáp xuống đứng cạnh Hứa Dạ Minh. Đối với nàng mà nói, nàng không muốn can thiệp quá nhiều vào chuyện của đám Tiểu Hắc. Trừ khi thật sự không thể giải quyết được thì nàng mới ra tay giúp đỡ. Nếu cứ lúc nào cũng can thiệp hỗ trợ thì chỉ ảnh hưởng đến con đường tu luyện sau này của bọn hắn. Thế nhưng ở một nơi khác, Lục Trường Sinh lại không nghĩ như vậy.
“Sao vậy? Sao không trực tiếp nhổ cỏ tận gốc?”
“Ai, còn quá trẻ....”
Lúc này, máu đã được lấp đầy trong lỗ khảm.
Tại chân dung Kỳ Lân ở vị trí trung tâm, chỗ mi tâm và thú hạch cũng đã được Lấp đầy.
Trên chân dung Kỳ Lân, có một giọt tỉnh huyết từ từ hiện ra. Nhưng mà....
Giọt tỉnh huyết này lại bay thẳng đến chỗ Hứa Dạ Minh, sau đó nhập vào vị trí trái tim của hẳn.
Người của Kỳ Lân tộc thấy vậy đều sửng sốt ngẩn người.
Ai cũng có vẻ mặt lo lắng muốn nói điều gì đó, nhưng nhìn thấy Hoàng Thiên đứng cạnh Hứa Dạ Minh thì lại không dám lên tiếng.
Chính bản thân Hứa Dạ Minh cũng không biết đã xảy ra chuyện øiì. Qua màn sáng, Lục Trường Sinh thấy cảnh này cũng nhíu mày.
Có liên quan đến Đại Hoang Thú Tâm sao?