Tay Nắm Tay Rời - Guava

Chương 1

Tôi là quỷ sai, cũng chính là tử thần trong lời đồn của mọi người.

Ngay lúc này, tôi ngồi xổm trong phòng phẫu thuật, thúc giục bác sĩ: "Anh đẹp trai, anh mau ra tay đi, tôi còn phải tan làm nữa."

Bác sĩ nhìn tôi bằng ánh mắt vô cảm: "Không làm nữa."

Tôi:?

Bác sĩ bây giờ đều tùy hứng vậy sao!

1.

Tôi là quỷ sai, công việc hằng ngày là dẫn những người sắp c.h.ế.t xuống âm gian. Nhưng dạo này công việc thất bại thảm hại.

Nguyên nhân chính là người đàn ông trước mặt này.

Tôi để ý đến anh ta cách đây một tháng. Khi đó, tôi đang ngồi cùng một nhóm người nhà trước cửa phòng phẫu thuật, chờ ca mổ kết thúc.

"Cầu cũng vô ích, sống không nổi đâu."

Người phàm không nhìn thấy tôi. Tôi vắt chân chữ ngũ, nhìn bà cụ quỳ trên đất vừa gõ đầu vừa niệm kinh, lắc đầu: "Diêm Vương đã định canh ba cho cô ta chết, cô không thể sống tới canh năm, số mệnh đã định."

Đến giờ rồi.

Cửa phòng mổ mở ra, tôi đứng dậy chuẩn bị dẫn hồn, không ngờ người bước ra lại là một bác sĩ.

"Ca phẫu thuật thành công." Giọng anh ta lạnh lùng, đôi mắt đầy mệt mỏi.

Phẫu thuật thành công?

Wtf?

Tôi nhanh chóng mở sổ công việc, cái tên hồn phách đáng ra phải bị tôi dẫn đi quả nhiên đã biến mất.

Làm nghề này 99 năm rồi, lần đầu tiên tôi gặp chuyện như vậy!

"Chuyện gì vậy?" Tôi nhìn bác sĩ với vẻ mặt đầy kinh ngạc: "Anh cứu sống người này? Anh dựa vào cái gì mà cướp người từ tay Diêm Vương hả!"

Nói xong, tôi không biết có phải là ảo giác không, bác sĩ ấy liếc nhìn về phía tôi. Sau đó rời đi với gương mặt vô cảm.

Kể từ hôm đó, số hồn phách tôi dẫn đi ngày càng ít. Từng cái tên trong danh sách đều biến mất. Tất cả đều do người này cứu sống.

Tôi tức không chịu nổi.

Năm nay là năm cuối cùng tôi làm quỷ sai, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là có thể đầu thai chuyển kiếp.

Tên này thì hay rồi, trực tiếp trở thành hòn đá cản đường tôi đầu thai.

Tôi dò hỏi khắp nơi, cuối cùng đồng nghiệp lão Lưu giúp tôi tìm được chút thông tin hữu ích.

"Người này tên Thời Cố, bác sĩ ngoại khoa tim, từng làm việc ở bệnh viện nhân dân thành phố M, cứu sống không ít người sắp chết, quỷ sai đặt biệt danh là "Quỷ Kiến Sầu"."

Lão Lưu là quỷ sai khu vực bên cạnh, ngày thường thích giao tiếp, biết nhiều hơn tôi.

Anh ta vừa nói vừa lắc đầu: "Chính vì anh ta, quỷ sai khu vực bệnh viện nhân dân thành phố M lúc đó đều sầu chết, phải làm thêm hai ba năm mới được đầu thai. May mà anh ta chuyển viện, không thì không biết phải chờ bao nhiêu năm mới hoàn thành nhiệm vụ."

"Sao lại như vậy!" Tôi kinh ngạc, không muốn đợi lâu như vậy: "Không còn cách nào khác sao?"

Ví dụ lúc phẫu thuật, làm chút trò dọa anh ta.

"Bác sĩ là người cứu người, trên người đều có hào quang, yêu ma quỷ quái không thể đến gần."

Đúng là "Quỷ Kiến Sầu" thật.

Ngồi chờ c.h.ế.t cũng không được, tôi quyết định đích thân vào phòng mổ khi Thời Cố phẫu thuật, xem xem rốt cuộc anh ta dùng pháp thuật gì để cứu sống người.

Lúc này, người nằm trong phòng mổ là một cô gái trẻ. Người đã được gây mê, nằm bất động trên bàn mổ, mặt trắng bệch, mắt nhắm chặt.

Tôi nhìn thông tin trong sổ, Vương Hoán, 19 tuổi, c.h.ế.t vì bệnh tim.

Tôi khoanh tay đi vòng quanh cô ấy, tặc lưỡi hai tiếng.

Trên đường Hoàng Tuyền không kể già trẻ, tôi từng thấy người còn nhỏ tuổi hơn cô ấy nên cũng không có cảm xúc gì.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe:333

Chỉ mong lần này có thể dẫn đường thành công.

Cửa phòng mổ mở ra, Thời Cố mặc bộ đồ phẫu thuật màu xanh da trời bước vào. Tóc ngắn bị che trong mũ, mặt đeo khẩu trang y tế, chỉ lộ ra đôi mắt hẹp dài.

Cũng khá đẹp trai.

Tôi biết anh ta không thấy tôi, nhưng vẫn cười híp mắt, khoanh tay: "Bác sĩ Thời, hôm nay nhờ cả vào anh. Lát nữa nhanh tay chút, để tôi còn tan làm."

Không biết có phải là ảo giác không. Động tác trên tay Thời Cố hơi khựng lại, lông mày càng nhíu chặt hơn.

"Bác sĩ Thời, bắt đầu chưa?" Lúc này y tá bước đến, gọi anh ta một tiếng.

Thời Cố khẽ gật đầu, khử trùng đôi tay đeo găng, y tá đưa d.a.o mổ cho anh.

Tôi bắt đầu phấn khích: "Nhanh nhanh, d.a.o vừa hạ xuống là tôi có thể dẫn người đi rồi."

"Câm miệng." Thời Cố đột nhiên lên tiếng.

Tôi và đám y tá đồng loạt nhìn anh ta. Y tá khó hiểu: "Bác sĩ Thời? Tôi đâu có nói gì."

"Không phải cô."

Tôi chớp mắt, chống cằm đầy nghi hoặc: "Thời Cố này chẳng lẽ có vấn đề thần kinh?"

Mặt Thời Cố hình như trầm xuống, nhìn về phía tôi: "Ra ngoài."

Lần này ánh mắt rơi thẳng vào tôi.

Tôi nhìn quanh, xác nhận xung quanh không có ai khác, kinh ngạc: "Anh anh anh, nhìn thấy tôi?"
Bình Luận (0)
Comment