Tay Nắm Tay Rời - Guava

Chương 2

2.

Quá mức kinh ngạc, tôi thậm chí không nhận ra mình rời khỏi phòng phẫu thuật từ lúc nào.

Đúng như lão Lưu nói, cứu người là việc tích đức, ngay cả quỷ sai cũng không thể can thiệp.

Ra khỏi phòng mổ, tôi không thể quay lại, chỉ có thể ngồi ngoài chờ đợi, mong rằng ca phẫu thuật thất bại.

Tôi ngồi xếp bằng bên ngoài, nhìn quanh bốn phía, cảm thấy có chút kỳ lạ. Mọi khi ngoài cửa phòng mổ đều có rất nhiều người nhà đợi. Sao ca phẫu thuật lớn của cô gái này lại chẳng có ai bên ngoài?

Nhưng mà không có ai thì càng yên tĩnh. Mấy người khóc lóc cứ làm tôi nhức hết cả tai.

Ca phẫu thuật này kéo dài một cách bất thường, đợi mãi khiến tôi ngủ quên lúc nào không hay. Không biết qua bao lâu, cuối cùng cánh cửa cũng mở ra.

Tôi vội vàng nhón chân, vươn cổ ngó vào trong, chờ đợi linh hồn bay ra.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe:333

"Đừng nhìn nữa, người chưa chết."

Toàn thân tôi cứng đờ.

Khoảnh khắc ấy, tôi không biết mình nên ngạc nhiên vì anh ta thật sự có thể nhìn thấy tôi, hay vì người đã bước một chân vào Quỷ Môn Quan lại được anh ta kéo về lần nữa.

Mổ suốt mười mấy tiếng, rõ ràng Thời Cố đã kiệt sức.

Nói xong câu đó, anh ta bước đi.

Tôi nào có thể ngồi yên, lập tức sải bước đuổi theo.

"Anh định đi đâu?"

"Từ khi nào anh nhìn thấy tôi vậy?"

"Anh biết tôi làm nghề gì không?"

Cho đến khi anh ta vào một căn phòng, đóng cửa cái "rầm" ngay trước mặt tôi, tôi mới im lặng vài giây, sờ lên trái tim đã ngừng đập từ lâu: "Dữ thật đấy, suýt chút nữa làm tôi đau tim mà c.h.ế.t thêm lần nữa rồi."

Rồi tôi trực tiếp xuyên qua cánh cửa, tươi cười nói: "Không ngờ đúng không? Tôi xuyên tường được đấy!"

Vừa dứt lời, tôi ngẩng đầu lên liền thấy Thời Cố đang… cởi đồ!

Với tinh thần "phi lễ chớ nhìn", tôi vội lấy tay che mắt, nhưng vẫn hé ra một kẽ nhỏ để nhìn qua: "Anh… anh định làm gì vậy?"

Thời Cố chậm rãi cởi áo phẫu thuật, tháo mũ và khẩu trang, ném vào thùng rác rồi nhìn tôi, thốt ra ba chữ: "Thu phục cô."

Haha, chẳng buồn cười chút nào.

Tôi nghĩ bụng, nếu Thời Cố nhìn thấy tôi thì mọi chuyện dễ giải quyết rồi. Lúc đó tôi sẽ thương lượng với anh ta, sau này người tôi cần dẫn đi thì anh ta đừng cứu nữa. Tôi hoàn thành KPI thuận lợi, đầu thai chuyển kiếp, chẳng phải rất tốt sao?

Nếu anh ta không chịu nói lý, dọa một trận chắc chắn sẽ có tác dụng. Dù sao tôi cũng là quỷ sai cao quý. Biểu diễn trò xoay đầu 360 độ có thể dọa người phàm chạy té khói.

Nghĩ vậy, tôi lẽo đẽo theo anh ta về nhà.

Vừa vào cửa, Thời Cố quay phắt lại.

Tôi tránh không kịp, vừa định nhe răng cười trừ thì nghe thấy anh ta nói: "Cởi giày."

Cởi giày?

Tôi sững người, nghĩ thầm người này có bị bệnh không vậy.

Tôi là quỷ, đâu phải người.

Bình thường tôi đi đứng không chạm đất, cởi giày cái gì chứ.

Đang định phản bác, vừa ngẩng đầu liền chạm phải ánh mắt lạnh lẽo... làm tôi run rẩy, lập tức ngoan ngoãn cởi giày.

Nghĩ bụng: Chuyện này tuyệt đối không thể để lão Lưu và đám quỷ khác biết, không thì tôi còn mặt mũi nào nữa!

Căn hộ của Thời Cố rộng rãi sạch sẽ, đồ đạc ít, không có mùi khó chịu. Tôi từng dẫn hồn người ta tại nhà, nhưng nhà của Thời Cố là gọn gàng nhất trong số các chàng trai.

Dù sao lần này không phải đến để dẫn hồn, miễn cưỡng xem như khách, tôi ngoan ngoãn ngồi trên sofa chờ cơ hội đàm phán.

Không ngờ sau khi vào nhà, Thời Cố cứ như không thấy tôi, tự mình thay đồ, tắm rửa rồi đi ngủ.

Ngủ luôn à?

Anh ta thật sự không xem tôi ra gì.

Tôi phá cửa "bay" vào phòng ngủ, nhìn người đàn ông đang yên tĩnh nằm trên giường: "Thời Cố, anh biết tôi là ai không?"

Thời Cố chẳng thèm mở mắt, "Ừm" một tiếng xem như đáp lời.

Biết à?

Biết mà còn thờ ơ vậy sao?

Xem ra không dọa một trận, anh ta thật sự coi thường tôi rồi. Tôi nhúc nhích cái cổ cứng ngắc, chuẩn bị biểu diễn tuyệt chiêu – xoay đầu 360 độ.

Chưa kịp làm gì, cổ tôi đã bị một bàn tay bóp chặt.

Tôi đơ người.

"Có chuyện gì thì đợi tôi ngủ dậy rồi nói. Giờ yên lặng chút, được chứ?"

Dù là câu hỏi, nhưng tôi rõ ràng nghe ra ý đe dọa.

Tôi lập tức gật đầu, ra hiệu anh ta thả tôi ra. Có vẻ không tin tưởng tôi, Thời Cố khẽ dùng sức kéo tôi ngã xuống giường, bị giữ chặt.

Lúc này tôi không dám thở mạnh, co lại như con chim cút nhỏ.

Một lát sau, Thời Cố thở đều đều, chắc là đã ngủ. Lúc này tôi mới nhẹ nhàng rút người ra, nhưng trong lòng dậy sóng.

Thời Cố không chỉ nhìn thấy tôi, mà còn… chạm vào tôi?

Lão Lưu từng nói: "Người phàm nhìn thấy quỷ, ngoài số ít có âm dương nhãn, còn lại là người sắp chết."

Thời Cố thuộc loại nào?
Bình Luận (0)
Comment