Chương 546: Gia hỏa này cũng xứng? (2)
Chương 546: Gia hỏa này cũng xứng? (2)Chương 546: Gia hỏa này cũng xứng? (2)
Cùng lúc đó, sâu trong Long Cung có một sa trường cực lớn, mặt đất nơi đây đều là do hạt cát nhãn mịn tạo thành, sân chung quanh được trang trí bằng san hô đặc biệt cùng thủy thảo, chính giữa là một con cự long lớn hơn trăm trượng đang năm.
Đâu rồng có thước mộc, đuôi lớn mịn như nhung, râu rồng dài hòa theo làn sóng động đậy, chỉ nằm một chỗ cũng có thể khiến đại dương phục tùng, đây chính là Chân Long thật sự trên thế gian.
Đợi tỳ nữ đến sa trường, giao long kia nằm ở đó chưa mở mắt cũng chưa há miệng lại có một thứ âm thanh trâm thấp vang lên.
"Hồng Nghiệp tới đây làm gì?"
"Bẩm Long Quân, nghe qua Hồng tộc lão nói, tựa hồ là muốn thay tôn nhi của mình xin tìm một chổ thủy hệ tu hành, muốn được Long Quân ân chuẩn."
Loại chuyện tìm thủy hệ này hoàn toàn có thể tự mình làm, nhưng thân là long tộc cần phải có Long Quân ân chuẩn mới có thể làm.
Về phần là tôn nhi nào của Hồng Nghiệp, Long Quân cũng không cần nghĩ, nhất định là cái tên huyết mạch thuần chính nhất kia.
"Long Quân, ý của ngài như nào?”
"Để ta suy nghĩ một chút!"
Thanh âm trầm thấp chấn động dòng nước chung quanh nước rung chuyển, Chân Long lười biếng giật giật thân thể, nhất thời làm chung quanh xuất hiện rất nhiêu dòng xoáy, thủy thảo gần đó cũng giống như gặp bão đung đưa.
Một lúc sau, Chân Long khẽ nhíu mày, râu rồng cũng vung vẩy vài cái.
Vậy mà lại mơ hồ có cảm giác thiên cơ, chẳng lẽ tiểu tử kia thật sự có vận số bất phàm?
"Để cho bọn họ vào."
"Vâng!"
Tỳ nữ rời đi, không lâu lắm, lão giao Hồng Nghiệp và Hồng Úy căng thẳng dị thường đi vào sa trường, càng đến gần thì thấy được chân thân của Long Quân.
"Lão thân, Hồng Nghiệp bái kiến Long Quân!"
"Hồng Úy bái kiến Long Quân!"
Chân Long chậm rãi mở mắt, nhìn hai người đang cung kính khom mình hành lễ.
"Ngươi là Hồng Úy?"
Miệng long chỉ hơi hơi mở ra, quanh thân long khí cũng dần dần tản ra tứ phía. Có lẽ càng thêm sợ hãi, thanh âm Chân Long chấn động tinh thần Hồng Úy, gã vội trả lời.
Vâng, đúng vậy!"
Ánh mắt Giao Long đánh giá từ trên xuống dưới Hồng Úy, sau đó đánh mắt qua chỗ sâu hơi có vẻ thất vọng, đối mặt với long khí, sợ hãi bất an thể hiện quá rõ ràng, vận số biến hóa thật sự cũng không có gì đặc sắc.
Cổ sát khí kia ít nhiều cũng làm Chân Long không thoải mái, xem ra tên tiểu tử này có hôm nay rất có thể là phúc đức từ kiếp trước.
"Hồng Nghiệp, tới đây vì chuyện gì?"
Chân Long chuyển tâm nhìn đến trên người lão giao, người sau bây giờ mới ngẩng đầu.
"Bẩm Long Quân, Hồng Úy huyết mạch thuần khiết thiên tư bất phàm, nhưng mấy năm gần đây gặp không ít tai họa, mặc dù ta đã quản nghiêm nhưng quản quá nghiêm cũng đồng dạng che chở quá chặt, làm nó mất đi ý chí phấn đấu."
"Gần đây gặp chút tai họa khiến cho Hồng Úy thức tỉnh, không muốn tiếp tục lãng phí thiên phú nên muốn rời khỏi Đông Hải tìm một mảng thủy hệ tu hành, ta trái lo phải nghĩ vẫn là tới xin Long Quân ban chỉ!"
Trái lo phải nghĩ, nếu như đã đến, cũng đã nói ra thì cũng có nghĩa đã đưa ra quyết định.
Đối với với Long Quân mà nói thì đây chỉ là việc nhỏ, Hồng Nghiệp cũng tính là lão thân, thỏa mãn yêu cầu này không có gì khó.
Nhưng khi nghĩ đến linh cảm khi nãy, Long Quân mở miệng nhắc nhở một chút.
"Đây cũng không phải chuyện gì lớn, nhưng rời khỏi Đông Hải trở thành chủ nhân một phương thủy hệ, phúc cũng được họa cũng được, chỉ cần không vượt ra khỏi việc của bổn tộc, hết thảy đều phải tự do nó cố gắng!"
Nói xong, Chân Long lại chuyển mắt nhìn tới Hồng Úy, làm cho trong lòng đối phương căng thẳng.
"Nhìn trên mặt mũi của gia gia ngươi, ta nhắc nhở ngươi nhiều một chút, lần này ngươi đi tuyệt đối không thuận buồm xuôi gió, nếu có thể lột xác tự nhiên sẽ thay da đổi thịt, ngược lại sẽ gặp phải tai kiếp quấn thân, tự giải quyết cho tốt."
Hồng Úy nhanh chóng khom mình hành lễ, cao giọng nói.
"Đa tạ Long Quân dạy bảo!"
Hồng Nghiệp khẽ nhíu mày nhưng cũng chắp tay tạ ơn.
"Đa tạ Long Quân chỉ điểm, đa tạ Long Quân ân chuẩn!"
Cự Long chậm rãi nhắm mắt lại.
"Lui đi.” "Vâng, lão thân cáo lui!"
"Hồng Úy cáo luil"
Hai Giao Long lui vê phía sau, đi ra sa trường, sau đó bước nhanh rời đi.
Ra khỏi long cung làm người áp lực, Hồng Úy cuối cùng cũng không kìm không hưng phấn trong lòng.
"Ha ha ha ha ha ta được làm Thủy thần một phương rồi, ta được làm quản lý một phương thuỷ vực rồi!"
-Hừ, đừng cao hứng được quá sớm, Long Quân vừa mới nói ngươi nghe lọt tai không đó?"
Lão Giao vừa nói, một bên khống chế dòng nước đưa lão với Hồng Úy đi xa, mà người sau hưng phấn kia cũng khôi phục nghiêm túc, gật đầu trả lời.
"Dĩ nhiên là nghe thấy, nhưng mà thoát khỏi an nhàn, hướng đến tu luyện thành rồng, đương nhiên không thể nào thuận buồm xuôi gió, nhưng trong lòng có ý chí hóa rồng sao có thể bị kiếp nạn nhỏ trước mắt hù dọa?”
Lão Giao khẽ gật đầu.
“Nói không sail"
Nhưng vừa mới tỏ ra vẻ nghiêm túc trước mặt gia gia chưa bao lâu, Hồng Úy quay đầu đã bắt đầu nổi tâm tư khoe khoang.
Hồng Úy cũng coi như là người nổi danh trong hải vực, bây giờ gã được làm thủy thần, sau này gã sẽ "vô tình làm lộ ra" khiến cho thủy thân thậm chí là long tộc tâng bốc, thế là chuyện "tạp nham giao long” đi làm thủy thân cũng coi như đã được lan truyên.
Cùng lúc đó, trong ngày rời khỏi Long Cung Đông Hải, Hồng Úy đã sai người đưa một phong thư, từ Đông Hải chuyển giao về phía các phương lũ lụt.
Nội dung phong thư đại khái là, hiểu rõ các sự việc các khu vực.
Hồ Trường Phong, trong nội cung giao long, Giang Lang trong hậu điện nắm một phần phong thư cau mày.
Thư này có chút đặc thủ, nhìn phong thư bên ngoài cũng đủ biết là Hồng Úy gửi.
Chẳng lẽ sự tình bại lộ?
Đệch mợ, bại lộ liền bại lộ, ta sợ lão chắc?
Giang Lang nhẹ nhàng vừa gõ vỏ sò, từ bên trong phun ra một viên ngọc trai sau đó bị Giang Lang nhanh chóng nắm lấy.
Chỉ sau một lát, trên mặt Giang Lang lộ ra một chút biểu cảm, nhịn không được thì thào tự nói.
"Tên tạp nham đó muốn làm Thủy thần?”
Thật ra trước kia Giang Lang cũng không tính là hiểu rõ về Hồng Úy, cùng lắm là vì Hồng Nghiệp mà thuận tiện biết thêm một chút chuyện của gã.
Mà sau khi Thạch Sinh tới, Giang Lang thông qua các loại phương thức khác nhau mới hiểu rõ được Hồng Úy.
Y cũng không phải người nhà của đối phương, không hề có vụ thiên vị, hơn nữa cộng thêm những chuyện mà Giang Lang biết được từ đám bằng hữu, cho nên y biết mình nói Hồng Úy chính là một tên nhị thế tố chân chính, cũng coi như là đã bảo thủ rồi.
"Chỉ bằng gia hỏa này, cũng xứng làm chủ một phương thủy hệ?”