Chương 572: Minh Linh Diệt Ách Hiển Thánh Chân Quân (2)
Chương 572: Minh Linh Diệt Ách Hiển Thánh Chân Quân (2)Chương 572: Minh Linh Diệt Ách Hiển Thánh Chân Quân (2)
"Cạch - Új
Bá -
Một tiếng nổ vang truyền tới, một đạo ánh sáng chói lóa, thần tướng vừa mới vung đao chém xuống vậy mà lại trực tiếp bay ngược ra ngoài, đại đao trong tay cũng nứt vỡ, hóa thành từng mảnh thần quan nát vụn.
"Cái gì?"
"Làm sao có thểt"
Rất nhiều thần quan trên mây đều nghẹn ngào kinh ngạc, không thể tin mà nhìn Qua Long Đài, tội đồ long tộc nọ lông tóc không có tổn hao gì, mà thần tướng đi thực hiện lệnh hành hình lại bị đánh bay?
Bên trong Thần Tiêu bảo điện, Thiên Đế giật mình, biết rõ sẽ có biến số, mà sau một khắc lập tức có thân quan bay tới bẩm báo.
"Bẩm Thiên Đế, trên người Hồng Úy sáng lên một đạo hồng quang, đánh bay thiên quan hành hình!"
Rất nhiều thần quan trong Thần Tiêu bảo điện đều lộ ra vẻ kinh hãi, Thiên Đế nhíu mày, nhìn qua phía hai bộ Lôi Hỏa.
"Lấy chân lôi chân hỏa tấn công, diệt cả thân thể và hồn phách của tội long!"
“Tuân mệnh!"
Từng thần quan trong Lôi Bộ và Hỏa Bộ bay vê phía Qua Long Đài, sau đó là chân hỏa thiêu đốt, thiên lôi đánh vào.
Không nói đến việc Hồng Úy có chịu nổi chân hỏa của Thiên Giới hay không, cho dù là chân long cũng không chịu nỗi ngũ hành chân lôi của Lôi bộ, huống chi còn đang bị Qua Long Đài xích lại.
"Âm ầm —_—' "Âm ầm —_——_ "
Từng trận sấm nổ vang trên bầu trời, từ bên dưới nhìn lên bầu trời có thể thấy một được đám mây đã hóa thành màu đỏ au.
Tiếng sấm khiến Lý Khiêm cùng lão đại phu đều tỉnh lại, cũng làm rất nhiều bách tính kinh hãi, trái tim đập mạnh, rõ ràng là trời đang nóng bức còn có mặt trời thật lớn đằng kia.
"Ngày nắng sét đánh?"
"Mau nhìn, đám mây nọ thật là đỏ!"
"Hả?" "Đúng thật!" Trăm họ trên đường lớn phát ra âm thanh kinh ngạc, khắp nơi trong thành vang lên tiếng nghị luận, rất nhiêu người ngưng tay dừng việc đang làm, thợ sửa phòng óc cũng đều ngừng động tác, tất cả đều nhìn lên bầu trời.
Lý Khiêm và lão đại phu cũng đi tới trước cửa y quán.
"Đại nhân ngài tỉnh rôi?"
"Đã xảy ra chuyện gì? Chỉ là sét đánh mà thôi, tại sao người dân ờ bên ngoài lại la hét âm ĩ như thế?"
"Đại nhân mau nhìn, phía Tây Nam có một mảng mây lớn đã biến thành màu đỏ, giống như có lửa thiêu qual"
Lý Khiêm nhìn lên bầu trời, quả nhiên nhìn thấy một mảng lớn mây đỏ, thậm chí còn có thể mơ hồ thấy một chút ánh kỳ lạ giống như ánh lửa biến hóa thành, thật sự là cực kỳ kỳ lạ.
Trên thực tế, không chỉ có Đăng Châu thành, các huyện trên khắp Đăng Châu, thậm chí là các khu tị nạn quanh đây đều có thể nhìn thấy đám mây đỏ au trên bầu trời kia.
Bởi vì đó vốn cũng không phải là một đám mây bình thường lơ lửng trên trời, mà là vân đài của Thiên Giới biến hóa ra trong mắt người thường.
Sở Hàng lén lút nhìn qua Dịch Thư Nguyên, thấy Dịch tiên sinh thần sắc nghiêm túc nhìn lên trên trời.
Xem ra hành hình không hề thuận lợi!
Bên trong Thần Tiêu bảo điện, lại có thân quan đến bẩm báo.
"Bẩm Thiên Đế, Hồng Úy vậy mà có thể chịu được chân hỏa cùng ngũ hành chân lôi, nên xử trí như thế nào?”
"Cái gì?
Các chư thần trong điện sợ hãi.
Thiên Đế đi vài bước đã ra bên ngoài Thân Tiêu bảo điện, rất nhiều thân quan trong điện cũng theo sát phía sau.
Người phía trước nhìn về phía Đông, hai tay dưới ống tay áo phía sau lưng hơi siết lại.
"Tốt lắm, ngươi giỏi lắm Đông Hải Long Quân!"
Thiên Đế cuối cùng cũng biết rõ câu nói "cứ đợi sau Hàn Lộ lại nhìn đi” của Long Quân trước khi để lại hôm đó là có ý gì.
Là cho rằng Thiên Đình không giết được Hồng Úy sao?
Hồng Úy chết là nhất định hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng nếu qua khỏi Hàn Lộ mà Thiên Đình vẫn chưa giết được gã thì mặc kệ là sau này tùy tiện giết chết hay là giao trả cho long tộc, đường nào thì cũng như chà đạp lên thể diện của Thiên Giới.
"Thiên Đế, là do Đông Hải Long Quân thi pháp?”
"Gã ở Đông Hải xa như vậy làm sao có thể ảnh hưởng tới hành hình ở Qua Long Đài?"
"Pháp lực của Chân Long mạnh mẽ đến như thế sao?"
Thiên Đế khẽ lắc đầu.
"Pháp này chắc chắn không thể tùy tiện sử dụng, tuyệt đối phải trả đại giới, càng không phải là không có cách phá giải."
"Ta đi giết gãt"
Vũ Khúc tinh quân từ trong đám người bước ra, chủ động đến trước mặt Thiên Đế xin động thủ, thấy Thiên Đế gật đầu, lập tức chắp tay sau đó hóa thành một đạo thần quang bay về phía Qua Long Đài.
Thần quang chiếu sáng phía chân trời, một chiếc roi sắt sáng lên quang huy rực rỡ, đánh về phía giao long bị trói trên Qua Long Đài.
"Nghiệp chướng nhận lấy cái chết —— "
"Âm —_—_" "A —_—_—_ "
Hồng Úy phát ra một tiếng hét thảm.
Toàn bộ Qua Long Đài đều hơi run run, từng đợt ánh sáng lúc sáng lúc tối hiện lên.
Vũ Khúc tỉnh quân cầm roi sắt trong tay, thân hình không vững vàng từng bước lui về phía sau, mỗi một bước hạ xuống đều phát ra một tiếng "Đông", tựa như là một tiếng tiếng sấm, cho đến khi thối lui tới ngoài Qua Long Đài mới khó khăn ổn định thân hình.
Tên giao long bên dưới thì trên phần cổ đã tróc đi phần vảy, từng giọt long huyết nhỏ xuống, nhưng vẫn sống rất tốt trên Qua Long Đài.
Mặc kệ là chân hỏa thiêu đốt hay chân lôi đánh lên, kể cả roi sắt của Vũ Khúc tinh quân, Hồng Úy đều có thể cảm nhận được mãnh liệt đau khổ, nhưng mà chưa thể nào chết.