Chương 575: Kim Khuyết Ngọc Giám hiển thần hào (1)
Chương 575: Kim Khuyết Ngọc Giám hiển thần hào (1)Chương 575: Kim Khuyết Ngọc Giám hiển thần hào (1)
Theo tình huống lúc trước mà nói, Thiên Giới cũng không phải không thể giết được Hồng Úy nhưng nếu dùng cách cho từng thần quan một ra trận khẳng định phải qua mất thời gian Hàn Lộ mới có thể giết chết Hồng Úy.
Trừ phi Thiên Đế tự mình động thủ, nhưng chỉ vì tru sát một tội đồ long tộc mà phải cần đến đấng Chí Tôn của Thiên Đình tự thân động thủ, vậy thì mặt mũi và uy nghiêm của Thiên Đình đều sẽ khó nhìn.
Cho nên vào thời khắc đầu của Hồng Tuấn rơi xuống đất, Đông Hải Long Quân mới tưởng rằng Thiên Đế không không giữ được bình tĩnh nữa mà trực tiếp xuất thủ.
Chỉ là khi Long Quân lần nữa nhìn về phía vệt máu trong lòng bàn tay, bên trong từng đợt đau đớn vậy mà lại ẩn ẩn hiện lên còn có thể cảm nhận được một tia nguyện lực của nạn dân, trong lòng không khỏi giật mình.
"Không phải Thiên Đết"
Khoảnh khắc này trong lòng của Long Quân hiện ra duy nhất một ý nghĩ này, trong thoáng chốc có một loại âm thanh chấn động cửu tiêu từ phương xa truyền đến.
"Ta chính là Minh Linh Diệt Ách Hiển Thánh Chân Quân, ứng với nguyện lực của thiên hạ vạn dân mà sinh."
Âm thanh này không chỉ truyền đến Đông Hải Long Cung, đồng thời cũng truyền xuống hạ giới.
Lý do khiến Dịch Thư Nguyên hóa thần là nhờ vào mượn lực pháp vạn dân, ứng với ngàn ngàn vạn khát vọng an bình, từ lời khẩn cầu hy vọng tru diệt yêu nghiệt mà sinh ra.
Vào lúc này đối với thân đạo mà nói, vận số vận mệnh hay quy tắc đều là giả, xứng với niệm từ vạn dân, bảo hộ thiên khí mới là thật, vì đó mà sinh ra một vị quân vậy thì lấy tên là "Chân.
Cho nên Minh Linh tức Diệt Ách, giáng sinh liền hiển thánh, là Minh Linh Diệt Ách Hiển Thánh Chân Quân!
Nếu như trước đây do Hồng Úy truyền xuống hạ giới một câu nói ngông cuồng thách thức kinh khủng như vậy mới dẫn đến việc khí cơ dây dưa, thì ở khoảnh khắc Chân Quân chém xuống một đao âm thanh chấn động cửu tiêu cũng đồng thời truyền đến vạn dân ở Lĩnh Đông.
"Âm ầm."
Bầu trời hiện lên từng đợt sấm rền oanh động, vô số bách tính hoặc là khẩn cầu bất an hoặc là vào nhà ẩn núp, vào thời khắc này mọi người đều nhìn lên bầu trời, phảng phất dường như có thể nghe thấy được âm thanh vô cùng hùng dũng của Chân Quân. Thiên giới, trong Hồn Thiên Cung, vách tường treo một viên ngọc bích to, giờ phút này trên bề mặt ngọc hiện nên từng đợt kim quang.
Tư Mệnh Tinh Quan, thủ hộ của Hồn Thiên Cung và nhiều thần quan khác lúc đầu chỉ để ý bên Qua Long Đài, giờ phút này mới nhao nhao chạy đến xem xét ngọc bích.
"Bên trên Kim Khuyết Ngọc Giám hiện ra tên!"
"Quả nhiên là Minh Linh Diệt Ách Hiển Thánh Chân Quân!"
Có những thần hào của Thần Minh là do từ từ chuyển biến mà thành, có khả năng là từ lòng tin và tín ngưỡng, có khả năng là tự phong tước nhưng mấy việc đó đều cần một quá trình khá dài.
Ngày hôm nay một vị Thần được sinh ra dưới loại tình huống này, tất nhiên thân hào cũng không phải tùy tiện mà đặt ra, vậy mà mới bắt đầu thần hào lại có xuất hiện hai chữ "Chân Quân”, tuyệt đối không thể coi thường!
"Nhanh đi bẩm báo với đế quân!"
Không nói đến việc Hồn Thiên Cung kích động, ở bên Thiên Cung xa xôi, trên Qua Long Đài, Dịch Thư Nguyên hóa Chân Quân đứng im bên cạnh giao thi của tên giao long tạp nham.
Hắn nhìn qua phía đám người Hồng Nghiệp xa xa, không có một long tộc nào dám đối mắt cùng hắn, ngay cả Hồng Nghiệp nghênh tiếp ánh mắt của hắn trong lòng cũng không khỏi dâng lên từng đợt sợ hãi, tựa như không chỉ là nhìn thấy ánh mắt của Thần mà còn có hận ý từ vạn dân trong thiên hạ.
Dịch Thư Nguyên nhìn tới thanh đao trong tay, một đao chém xuống khiến thần hồn và thân thể đều diệt, một đao đó chẳng những là quả báo của hạ giới mà còn là lực lượng của những người tử nạn.
Hắn lạnh lùng nhìn đến đầu giao to lớn với cặp giao nhãn trừng lớn đầy hoảng sợ.
Ai dám giết ngươi thì dẹp sạch miếu của kẻ đó?
Không nói đến việc long tộc có gan làm nên việc coi trời bằng vung đó hay không, dù là có một con giao long trong Hồng thị có ý nghĩ đó thì cứ làm đi, vì căn bản ... ta vốn không có miếu!
"Hừ, đi tạ tội với vạn dân thiên hạ đi”
Nói xong câu đó, Dịch Thư Nguyên đi đến cạnh đầu giao,'Đông" một tiếng chuôi đao rớt lên Qua Long Đài, sau đó giơ chân đạp lên đầu giao một cái.
Rất nhiều thân quan cùng nhau ngóng nhìn một màn này, bây giờ một phương long tộc trong lòng ai nấy đều đập mạnh một cú, nhưng cũng không có ai dám làm ra bất kỳ động tác nào. Một cái đầu giao nhuộm huyết rơi từ trên Qua Long Đài xuống, phá vỡ từng tầng mây, giao huyết bay hơi cũng cuốn theo từng đợt mây, bay theo đầu giao rơi về phía khu tai họa Lĩnh Đông, Đăng Châu.
Thành Đăng Châu, Lý Khiêm vẫn một mực nhìn lên bầu trời, thị vệ và lão đại phu và tiểu học đồ đều chấn động vì một trận tiếng sấm bên trong có tiếng gào.
"Các ngươi có nghe thấy không?"
"Giống như có âm thanh gì đó."
"Hình như ta cũng nghe thấy, nhưng lại cảm thấy đây là tiếng sấm."
Đúng lúc này, lại có một đám mây từ không trung rơi xuống khiến mọi người chú ý.
'Đám mây kia đang rơi?"
"Thật! Giống như có thứ gì từ trên trời rớt xuống!"
Sở Hàng đang lo lắng nhìn Dịch Thư Nguyên cũng nghe thấy âm thanh ở chân trời, mà lại nghe còn rõ hơn những người khác, giờ phút này nghe thấy tiếng kinh hô ở cổng cũng không thèm đoái hoài đến Dịch Tiên Sinh nữa mà vội vàng chạy ra bên ngoài.
Nhìn thấy đám mây đang rơi xuống không chỉ có những người bên y quán, mà còn có rất nhiều người trên đường phố đều ngẩng đầu, vào lúc này rất nhiều bách tích đang bàng hoàng cũng không rõ tại sao đều trở nên yên ổn.
Trong khắp Đăng Châu và khu tai họa Lĩnh Đông, có vô số người thấy được có một đám mây đang rơi xuống.
Trong mắt mọi người đám mây đó dường như đang chầm chậm rơi nhưng kỳ thực tốc độ lại cực nhanh.
Rõ ràng không ai thấy rõ, nhưng chẳng biết tại sao, tựa như mọi người đều mơ hồ rõ ràng trong đám mây kia có cái gì.
Lý gia thôn Đại Thông huyện ở Đăng Châu, cạnh bên một tòa miếu thổ địa nhỏ, mặt đất bị một mảng bóng tối càng lúc càng lớn dân bao phủ kín.
Một lúc sau. .
"Âm ầm -" Một tiếng vang thật lớn, một đám mây rơi xuống nơi đây, chấn động khiến gạch ngói vụn còn sót lại bên cạnh đều sụp đổ.
Những thôn dân may mắn sống sót đã trở lại Lý gia thôn vốn đang nhìn về phía đám mây đang rơi ở phía chân trời, bay giờ nhao nhao chạy đến đầu thôn thăm dò nhìn tình hình.
Đám mây nọ dần dần tản đi, lộ ra một cái đầu giao long cực lớn ở bên trong!
Một cặp mắt giao long trợn lớn lộ ra sự bàng hoàng trước cái chết cùng mấy phần dữ tợn, ở phía đỉnh đầu không ngừng tản ra sương mù. "Trời ơi! Thật sự là một cái đầu rông ——”.
"Trên trời thật sự là đang trảm long!"
"Thiên thần hiển linh, thiên thần hiển linh!" "Thiên thần phù hộ, phù hộ——”
Thôn dân của Lý gia thôn đầu tiên là hoảng sợ, sau đó là phấn khởi, nhao nhao vái lạy bâu trời.
Sau đó lại có thêm mấy thôn dân ở thôn bên cạnh nghe ngóng mà chạy đến xem đầu rồng.
Chỉ là đến lúc những người ở xa đến nơi để xác định thực hư thì đây rông nọ đang không ngừng bốc hơi cuối cùng tiêu tan khỏi Đăng Châu.