Tế Thuyết Hồng Trần (Dịch Full)

Chương 575 - Chương 576: Kim Khuyết Ngọc Giám Hiển Thần Hào (2)

Chương 576: Kim Khuyết Ngọc Giám hiển thần hào (2) Chương 576: Kim Khuyết Ngọc Giám hiển thần hào (2)Chương 576: Kim Khuyết Ngọc Giám hiển thần hào (2)

Thiên Giới, bên cạnh Qua Long Đài, bên trên những đám mây hoàn toàn yên tĩnh.

Nói thật, trên Qua Long Đài có một Thần Minh hiển linh đến trảm long khiến cho các thân quan cùng với long tộc hiện hữu nơi đây đều không khỏi rung động, thậm chí còn chấn kinh gấp bội so với bách tính nhân gian.

Mãi đến khi vị Chân Quân nọ đá đầu giao long rơi khỏi Qua Long Đài, bên trong đám thân quan mới xuất hiện một âm thanh cỗ vũ.

Vũ Khúc tinh quân giơ roi sắt lên, hét lớn một tiếng.

"Trảm thật hay——"

"Đúng vậy! Giết rất tốt!"

"Đông đông đồng đông đông đông đồng."

Thần quan lần nữa gõ vang tiếng trống, một loạt lực sĩ kích động không ngừng gõ vang tiếng trống thiên cổ, cũng làm cho phía chân trời nổi lên từng đợt sấm rền.

Một thần quan đạp mây tức tốc bay đến Thần Tiêu bảo điện đưa tin.

Trước đó ở Thần Tiêu bảo điện, đám thần quan và cả Thiên Đế đều chìm trong một loại chấn động.

"Bẩm Thiên Đế, từ dưới vân đài bay lên một tôn Thần mặc giáp, thần hào Minh Linh Diệt Ách Hiển Thánh Chân Quân, sau khi hiện thân chỉ cần một đao đã chém đứt đầu tên tội đồ giao long Hồng Úy nọI"

Gần như đồng nhất ở một thời khắc, lại có một thần quan từ phía Hồn Thiên Cung bay đến, còn chưa kịp vào trong Thần Tiêu bảo điện đã gấp rút hô lên thành tiếng.

"Bẩm Thiên Đế, Kim Khuyết Ngọc Giám hiện ra thần hào: Minh Linh Diệt Ách Hiển Thánh Chân Quân!"

Sắc mặt Thiên Đế dần dần bình tĩnh, trên mặt hiện ra tươi cười.

"Đi, theo ta đến Qua Long Đài!"

Trước đó tuyệt không có khả năng đi qua, nhưng bây giờ không cần cố ky gì cả.

Đi đến Qua Long Đài không chỉ có Thiên Đế, chúng thần quan bên Thần Tiêu bảo điện cũng nhao nhao theo sau Thiên Đế đạp mây bay đến Qua Long Đài.

Chờ đến khi Thiên Đế và rất nhiều thân quan đến nơi thì tất cả long tộc đều đã rời đi, mà giao thi của Hồng Úy vốn nằm trên bệ Qua Long Đài cũng đã dần dần hóa thành hơi nước tan biến hết, rơi xuống dưới.

Trên Qua Long Đài chỉ còn lại Dịch Thư Nguyên cầm đao đứng lặng, khí tức trên lưỡi đao cũng dần dân nhạt đi.

Dịch Thư Nguyên chẳng qua cũng đang đợi gặp mặt Thiên Đế một cái mà thôi, nếu không thì quá mức vô lễ, nhưng cũng chỉ giới hạn ở mức giữ phép tắc, không có ý nghĩ sẽ giao lưu.

Đến khi Thiên Đế đến còn dẫn theo một đám rất nhiều thần quan hiện thân, Dịch Thư Nguyên ở trong trạng thái này nhìn thấy bọn họ lại có một cảm giác rất khác biệt, thậm chí có thể cảm giác rằng rất nhiều thần quan cùng lắm chỉ nhỏ bé như vậy.

Thiên Đế đạp trên mây bước đến nhìn vê phía Chân Quân thần quang rực rỡ đứng ở trên Qua Long Đài, gương mặt vô cùng vui vẻ.

"Các hạ chính là Minh Linh Diệt Ách Hiển Thánh Chân Quân?"

Dịch Thư Nguyên cầm trong tay binh khí, chắp tay thi lễ với Thiên Đế một cái.

"Bái kiến Thiên Đết"

"Không cần đa lễ, còn thỉnh Chân Quân rời bước đi đến Thần Tiêu bảo điện cùng nâng chén ăn mừng, đã chém diệt ác long!"

Trảm một tên như Hồng Úy mà thôi, không đáng gì mà ăn mừng, nhưng ẩn ý phía sau cũng đúng là ăn mừng, ăn mừng lần này Thiên Đế đã đánh cờ thắng.

Chẳng qua Dịch Thư Nguyên không có hứng đối với việc đi đến Thần Tiêu bảo điện ăn mừng, cũng không nổi lên lòng tham đối với việc ban thưởng, càng không có hứng thú đợi được Thiên Đế phân công ban chức.

Cho nên Dịch Thư Nguyên thu tay thu lễ, sau đó đáp lời không chút nhiệt liệt.

"Ta ứng với nguyện vọng của vạn dân mà sinh, bây giờ đã chém diệt ác giao cũng phải cáo từ rồi, mong chư vị rộng lòng tha thứ!"

Vị Thần trên Qua Long Đài nói xong câu đó, Thiên Đế và rất nhiều thân quan đều chăm chú nhìn mà hắn hóa thành một đạo kim quang quay về hạ giới, đến giữa không trung đã hoàn toàn biến mất không còn thấy dấu vết.

Rất nhiều thần quan có chút không biết phải làm thế nào, đều nhìn qua Thiên Đế.

Thiên Đế khẽ nhíu mày sau đó cũng rất nhanh lộ ra vẻ mặt dễ chịu.

Chỉ là chờ đến khi thu hồi Qua Long Đài xong, rất nhiều thần quan hoặc tiến về Thần Tiêu bảo điện hoặc quay về các nơi Thiên Cung, trong lòng mọi người vẫn đang suy tư về vị Thần vừa mới rời đi nọ.

Dịch Thư Nguyên lại hoàn thành một trọng biến hóa nữa, trong lòng tự nhiên cũng rất vui vẻ, chẳng qua thành tựu Thiên Thần Biến lại chém diệt nghiệt long thì không cần, hắn không có hứng thú nấn ná lại ở Thiên Giới quá lâu. Thậm chí hắn đã có thể tưởng tượng ra sau đó sẽ phát sinh chuyện gi, đơn giản là tiếp nhận một trận phong thưởng lấy lòng.

Thật sự là vừa phiên phức lại không cần thiết.

Cửa y quán, đám người bao gồm cả khâm sai Lý Khiêm đều có vẻ hơi kích động, mà Dịch Thư Nguyên nằm ngủ từ lúc nào bây giờ cũng chậm rãi mở mắt, ngáp một cái tỉnh dậy từ trên ghế nằm.

Thần đạo Kim Thân ẩn độn, vậy mà tản đi trong thần niệm, thật sự là theo biến hóa mà đến, theo biến hóa mà đi.

Lại có một loại báo đáp từ đâu đó mãnh liệt hiện lên.

'Công đức không ít nha.”

Dịch Thư Nguyên thì thào một câu, Hôi Miễn bên cạnh lập tức kích động nhảy vọt lên.

"Tiên sinh, là ngài đúng hay không? Nhất định là ngài đi lên Thiên Giới đúng không? Minh Linh Diệt Ách Hiển Thánh Chân Quân là ngài biến thành đúng không, là ngài ở trong mộng chém chết Hồng Úy đúng hay không?"

Khi nghe thấy âm thanh chấn động cửu tiêu nọ, Hôi Miễn lập tức nghĩ đến tiên sinh nhà mình, vì thật sự quá trùng hợp.

Trước đó nghe thấy tiếng rồng của Hồng Úy, tiên sinh không có khả năng sẽ ngó lơ, mà sau khi tiên sinh đi ngủ rất nhanh Hồng Úy đã bị chém chết, mặc kệ là dựa vào linh cảm hay là so sánh với hiện thực thì tất cả đều trùng hợp!

Dịch Thư Nguyên cười cười không nói gì, phản ứng này của hắn trong mắt Hôi Miễn chính là đang thừa nhận, khiến cho lông tóc toàn thân Hôi Miễn đều kích động đến dựng ngược.

"Dịch tiên sinh, ngài tỉnh rồi à?"

Sở Hàng chợt phát hiện Dịch Thư Nguyên tỉnh lại, lập tức đi tới, Lý Khiêm tựa như cũng mới phát hiện ra Dịch Thư Nguyên vậy mà đi ngủ, cũng cười nói.

"Dịch tiên sinh, vừa nãy mới có tiếng sấm thật là to, vậy mà ngươi lại có thể ngủ được?"

Hôi Miễn vốn đã trốn trong quần áo của Dịch Thư Nguyên mà Dịch Thư Nguyên lúc này cũng đứng dậy.

"Đến lúc buồn ngủ thì tự nhiên đều có thể ngủ được, ở bên ngoài vì sao huyên náo dữ vậy?”

Hôi Miễn trốn trong quần áo kích động cười trộm, Sở Hàng đứng một bện thì sắc mặt khó hiểu, còn tiểu học đồ của y quán lại tranh trước người khác một bước kích động đáp lời.

"Dịch tiên sinh, bên trong tiếng sấm giống như có tiếng rống của yêu quái, rồi lại có thêm tiếng của các thần linh tức giận mắng chửi, trên trời lại có một đám mây rớt xuống, tóm lại hẳn là có Thần chém yêu quái."

"Ồ phải không?"

Dịch Thư Nguyên đi đến, lão đại phu Trình La đã trả quạt xếp lại cho hắn, cũng cảm khái nói.

"Xác thực là có hơi hơi nghe được một chút, thực sự rất kỳ lạ."

"Không sai, mặc dù có chút giống như là ảo giác, nhưng lại không phải chỉ có một người gặp phải loại ảo giác này."

Lý Khiêm nói, trên mặt lộ ra vẻ mặt có chút buồn bực.

"Ta nên viết việc này vào tấu chương như thế nào đây."

Nói nói đến đây Lý Khiêm lại nhìn vê phía Sở Hàng, khiến cho người sau giật mình một cái, cảm giác việc viết tấu chương sẽ rơi xuống đầu mình.

Mà lúc này, tin tức đầu giao long rơi xuống Lý gia thôn Đại Thông huyện còn chưa truyền ra ngoài, nhưng đến thời điểm thông tin bị lan ra thì đầu con nghiệt long đó đã tan thành hơi nước từ lâu.
Bình Luận (0)
Comment