Tế Thuyết Hồng Trần (Dịch Full)

Chương 584 - Chương 585: Lo Gân Lo Xa (1)

Chương 585: Lo gân lo xa (1) Chương 585: Lo gân lo xa (1)Chương 585: Lo gân lo xa (1)

"Ôô...Ô...

Một trận gió thổi đến làm ngọc đèn dầu trong tay tiểu nữ hài chập chờn, thiết kế của đèn tránh gió là dán mảnh dữ vỡ để tụ hội ánh sáng, đồng thời bề mặt hình bán nguyệt có tác dụng tránh gió, nhưng với gió hỗn loạn như lúc này thì nó vô dụng.

Ánh lửa chập chờn một lúc, sau có một trận gió lạnh thổi đến làm tắt hẳn ánh nến.

Thoáng một cái, bởi vì bỗng nhiên mất đi ánh nến, toàn bộ gian lêu lâm vào tăm tối, đại phu trẻ và tiểu nữ hài còn chưa kịp thích ứng tình huống, hai người bọn họ đưa tay trước mắt không thấy được năm ngón.

"Khụ khụ khụ.' "Khụ khụ.'

Xung quanh chỉ còn lại tiếng ho khan, cũng lẫn vào vài tiếng bàn tán của dân tị nạn và từng đợt tiếng gió.

Nóng bức trong đoạn thời gian tương đối dài tới nay dường như tiêu tán trong trận gió vừa rồi, thậm chí còn khiến người ta cảm thấy có chút lạnh.

Dưới sự phán đoán vừa rồi cùng bóng tối vây quanh giờ phút này, thật sự làm cho vị đại phu trẻ cảm thấy sợ hãi, đến mức gã có một loại cảm xúc muốn trốn đi.

Mà còn thêm nữa, vị đại phu trẻ phảng phất cảm thấy cổ họng của mình bắt đầu ngứa ngứa, muốn ho khan, trên thân nổi từng đợt da gà, trong lúc nhất thời cả người có chút bàng hoàng.

"Đại phu, đại phu ơi mẫu thân ta sao rồi? Nàng nhất định sẽ không có việc gì phải không?”

Giọng nói của tiểu nữ hài kéo vị đại phu trẻ đang chìm trong bất an về, cũng khiến cho gã giật cả mình, sau đó tự bạt tai lên mặt chính mình một cái "bốp".

Hồ Khuông Minh, ngươi là một thây thuốc!

"Sẽ không có việc gì, nhưng mà cần có dược liệu."

Hồ Khuông Minh nói xong rồi nhìn qua chung quanh.

"Không thể tiếp tục như thế này được, tiếp tục như vậy sẽ chuyển biến xấu, nhất định phải để triều đình tham gia vào! Nhất định!"

Hồ Khuông Minh chưa nói xong, trước mặt vậy mà hiện lên một đạo hàn quang, lóe lên một cái rồi biến mất, một lưỡi kiếm xuất hiện cách trán gã vẻn vẹn ba tấc.

Bá -

Bạch quang lóe lên/'Đông -" một tiếng sau đó có một loại âm thanh đáng sợ phát ra quanh tai tiểu nữ hài và Hồ Khuông Minh. "Ô a "

Âm thanh này thập phần đáng sợ, dọa sợ tiểu hài tử nắm chặt đèn tránh gió ngồi thụp xuống, đến cả Hồ Khuông Minh cũng không khỏi run lên một cái.

Một khắc sau, cảm giác rét lạnh giảm bớt, trong lòng Hồ Cứu Minh cũng giảm bớt bất an thậm chí cảm giác ngứa ngáy ở yết hầu cũng giảm bớt.

Lại nhìn vê một bên, là một thanh kiếm gỗ được đính trên cột của gian lều này, thân kiếm giờ phút này hơi run run lên.

"Hừ, núp rất kỹ!"

Một giọng nói đầy nội lực cứng rắn từ phía ngoài lều truyền vào, Hồ Khuông Minh nhìn đến phía tiếng nói phát ra, lúc này ánh mắt đã thích ứng được bóng tối, chỉ nhìn thấy một lão giả đi đến, vươn tay lập tức rút ra thanh kiếm đính trên cột lều.

Mà sau lưng lão giả vừa mới làm ra hành động mạnh mẽ này có thêm một nữ tử đi theo sau, mặc dù lúc này chỉ có một chút ít ánh sáng nhưng cũng có thể nhìn ra dáng người nữ tử nở nang.

"Ngươi là đại phu?”

"À, vâng!"

Hồ Khuông Minh tranh thủ thời gian trả lời một câu, nhìn bộ trang phục cùng cách ăn mặc của lão giả này, hẳn là một người giang hồ.

Tê Trọng Bân quan sát trên dưới đại phu, trời đã tối vẫn còn chữa bệnh, là một đại phu tốt, không nói y thuật, chí ít tâm tính không tệ.

"Triệu Châu có khả năng lớn sẽ bùng phát ôn dịch, các ngươi chuẩn bị cho tốt, tốt nhất là đi nói rõ tình huống cho đại nhân Tri Châu, hành động càng sớm càng tốt, còn nữa những nơi như này khả năng sẽ có Dịch Quỷ quấy phá, phải tránh đừng để tinh thân suy yếu khí bệnh nhập người!"

Loại thuyết pháp này, thì ra là pháp sư?

Nhưng mà từ cảm giác vừa rồi mà nói, Hồ Khuông Minh có khuynh hướng tin lời của vị pháp sư này kỳ thực có khả năng là thật, không phải là loại lời có ý lừa gạt hãm hại, cho nên gã cũng trịnh trọng đáp lời.

"Tại hạ đang định đi tìm quan phủ nói rõ tình huống!"

Tê Trọng Bân nhẹ gật đầu, Tri Châu đại nhân có khả năng còn đang do dự, nhưng nếu có đại phu ở bản địa nói vào, trước sau kết hợp có lẽ sẽ tin.

"Việc này không nên chậm trễ, hiện giờ ngươi đi nha môn ngay!"

"Vâng."

Hồ Khuông Minh vội vàng thu thập hòm gỗ, cất thư tịch vào, nữ hài kia đứng lên trả đèn cho gã, có chút bất an hỏi.

"Đại phu, mẫu thân ta làm sao bây giờ, là bởi vì chúng ta không có tiền sao?"

"Tất nhiên không phải, chỉ là việc này ta cũng không có biện pháp, thời tiết có chuyển biến chú ý đừng để nàng cảm lạnh, tốt nhất cho nàng ấm áp chút!"

Trong lều này có cỏ khô và chiếu rơm trải đất, nhưng ngoại trừ một vài ghế và tấm ván gỗ, chỉ có một cái giá gỗ nhỏ đơn giản đặt vật phẩm, dân tị nạn, người nào lại có thứ dư thừa như chăn nệm chứ.

Hồ Khuông Minh nhíu mày, dứt khoác buông rương gỗ xuống, sau đó cởi áo khoác của mình đưa chỉ tiểu nữ hài.

"Đắp cho nương ngươi, lại lấy thêm chút cỏ khô."

"Vâng!"

Nói xong câu này, Hồ Khuông Minh chắp tay với Tề Trọng Bân, quay người vác rương gỗ rời đi, khi đi qua người nữ tử gã thấy nàng nhẹ gật đầu với mình, làn cho Hồ Khuông Minh thoáng chốc không biết nên làm gì.

Giờ phút này tiểu nữ hài giúp mẫu thân đắp kín quần áo, sau đó chú ý tới Tê Trọng Bân và Trần Hàn.

"Cáo từ, mẫu thân ngươi sẽ khỏe sớm thôi!"

Nói một câu như vậy, Tê Trọng Bân và Trần Hàn cũng rời khỏi căn lều gió lùa bốn phía.

Xung quanh khu lều có tiếng gió thổi qua, đây là Âm Ti thành Triệu Châu đi tuần sát, phàm nhân sinh lão bệnh tử bọn họ không tiện quản, nhưng tà ma hại người khẳng định phải toàn lực ngăn cản.

Mới vào đêm không lâu, tính cả Tê Trọng Bân vừa chém một kiếm, Âm Sai đã chém bỏ mười con Dịch Quỷ.

Một lúc sau, Tê Trọng Bân đi đến trên tường thành Triệu Châu, hưởng thụ gió đêm mát lạnh, cũng hưởng thụ một lát yên tĩnh.

"Đơn giản như vậy?"

"Nói thế nào vậy, đơn giản chút không tốt sao?"

Hôi Miễn nằm trên vai Tê Trọng Bân ngáp một cái, sau đó nhìn về phía Trần Hàn.

"Không phải ngươi còn có hai bằng hữu sao, bọn họ thế nào rôi?"

"Các nàng chưa hóa hình, đã đi tìm địa phương tĩnh dưỡng rồi."

À cũng đúng, Hôi Miễn nghĩ ra hai gia hỏa kia khẳng định chịu tổn thương không nhẹ.

So với bên này tạm thời an ổn, nha môn Triệu Châu coi như lộn xôn, Tri Châu Triệu Châu Vạn Thế Tinh lúc đầu một mực có chút do dự bất định. Nhưng khi biết được có đại phu đến báo rằng có khả năng xảy ra dịch lớn, cũng đang lúc đi tìm khiếm quan phủ trợ giúp, Vạn Thế Tinh không còn bất luận tâm lý may mắn nào nữa, mà mời Hồ Khuông Minh đến nói rõ tình huống, đồng thời triệu tập thủ hạ quan viên quan phủ đến thương nghị đối sách, còn mời nhiều vị đại phu trong thành cùng nhau đến.
Bình Luận (0)
Comment