Chương 586: Lo gân lo xa (2)
Chương 586: Lo gân lo xa (2)Chương 586: Lo gân lo xa (2)
Triệu Châu và biên giới Đăng Châu, một cơn lũ lụt đã tổn hại hơn phân nửa phòng ốc trong thôn xóm, Dịch Thư Nguyên và khâm sai thị vệ là Giản Luật nghỉ chân tại một gian phòng ốc có thể miễn cưỡng che gió tránh mưa.
Bọn hắn chỉ có ba canh giờ thời gian nghỉ ngơi, sau đó phải lập tức lên đường.
Chỉ là lúc này Dịch Thư Nguyên cũng thắp nến lên, đang viết gì đó, nhìn được ở lời mở đầu văn chương là một hàng chữ dễ thấy, ghi: "Sách báo Tư Mã cứu trợ thiên tai."
Cái chức vụ Tư Mã cứu nạn thiên tai ở Lĩnh Đông này cũng không phải là vốn có, tựa như một chức quan Tư Mã thuộc Tri Châu, thuộc về quan viên được phân công đề bạt lên, lại phát cho triều đình xét duyệt phê chuẩn sẽ có chức quyền, có thể là giữ chức trong nhất thời cũng có thể là vĩnh viễn.
Quan viên của Đại Dong ngoại trừ từ khoa cử ra còn có được tiến cử, đây chính là loại được tiến cử, chỉ là dù tiến cử bình thường cũng không đến phiên các lão bách tính bình thường.
Nhưng tình huống bây giờ không hề tâm thường, và Tư Mã đảm nhiệm chức vụ chống thiên tai hiện giờ là Sở Hàng.
So với phụ thân Sở Khánh một thợ gỗ thuần túy, Sở Hàng vừa hiểu tình huống thủy văn cũng hiểu kỹ nghệ công tượng, lại có khả năng lập kế hoạch quy mô lớn và cả con mắt tinh tường, mấu chốt là y tài học xuất chúng và có cái nhìn đại cục, đồng thời còn chịu khó suy nghĩ và ra sức, rất được yêu quý.
Cho nên trong hơn một tháng chống thiên tai, Lý Khiêm quan sát một đoạn thời gian đã quả quyết bổ nhiệm Sở Hàng làm Tư Mã, phụ giúp mình làm việc cũng giao phó cho y nhiêu chức quyên hơn.
Hiện giờ Sở Hàng rất hợp tình hợp lý nhận một tiếng "Sở đại nhân."
Lúc này Dịch Thư Nguyên đang múa bút thành văn, thị vệ Giản Luật nằm nghỉ ngơi trên các tấm ván gỗ dựng thành một cái giường một hồi vẫn không ngủ được, bèn ngồi dậy đi đến cạnh Dịch Thư Nguyên nhìn xem hắn viết cái gì.
Kết quả nhìn một hồi, Giản Luật nhíu mày, trên mặt lộ ra mấy phần kinh ngạc.
Một đại phu, không phải viết về các loại chứng bệnh ngược lại viết một phong văn thư đề nghị, mấu chốt là nội dung đề nghị là các loại sự tình như dẫn mương thông lưu, đào giếng sâu tìm đường nước, hồng thủy chỉ vừa mới qua đi xong.
Dịch Thư Nguyên viết những thứ này tất nhiên là dành cho Sở Hàng, đương nhiên Lý Khiêm khẳng định cũng sẽ thấy, mà cuối cùng, thật ra là viết cho Hoàng Đế Đại Dong.
Đứng trên góc độ một phàm nhân, rất khó có người có thể nhìn xa được như thế, trước đó có hồng thủy thì cân chống lũ, sau lại cân phải thu xếp dân tị nạn, đồng thời lập tức có khả năng sẽ bùng phát ôn dịch, từ trên xuống dưới triêu đình đến dân gian đều đã sứt đầu mẻ trán.
Nhưng những việc này chỉ là việc lo gần, sau này tình hình hạn hán rất có thể sẽ rất nghiêm trọng.
Dân gian Lĩnh Đông từ trước đến nay đều mưa thuận gió hòa, là địa phương giàu có bậc nhất Đại Dong, sau một loạt thiên tai nếu không xử lý đúng cách, sợ rằng mười gian phòng thì chín trên mười gian phòng sẽ trống không.
Hoàng Đế Đại Dong thật sự là một vị minh quân, Dịch Thư Nguyên biết Hoàng Đế tương đối để ý hắn, liền viết một văn phong nhắc nhở một chút, mặc dù việc làm quan hắn cũng không nghĩ tới, nhưng cũng coi như không đến mức để Hoàng Đế quá thất vọng.
Đồng thời cũng coi như mịt mờ cho Sở Hàng một cơ hội.
"Dịch tiên sinh, bây giờ cái gì đều thiếu, nhưng không có khả năng thiếu nước đi?"
Thị vệ nhịn không được hỏi một câu, Dịch Thư Nguyên nhìn gã một cái, khẽ lắc đầu.
"Lời này sai rồi, từ thành Đăng Châu đến đây, ta quan sát tình huống ven các con đường nước sông và xem nước giếng các nơi, phát hiện tình hình các đường nước không tốt lắm, mà từ tiết Xử Thử đến nay, bây giờ cũng sắp qua Lập Đông rồi, thành Đăng Châu một trận mưa cũng chưa có, hỏi thăm người thôn huyện ven đường, đều nói trời chưa từng mưa."
Dịch Thư Nguyên giải thích rất nhiều, sau đó thở dài.
"Đây không phải là việc tốt!"
Nghe Dịch Thư Nguyên nói thế Giản Luật không khỏi bất an, nếu thật thế thì bách tính Lĩnh Đông thảm rồi!
Dịch Thư Nguyên bỏ ra thời gian một khắc đồng hồ viết xong văn chương, nhẹ nhàng thổi qua mực trên giấy đã khô ngay.
Mà Giản Luật không chú ý đến điều ấy, gã chỉ nhìn thấy Dịch Thư Nguyên xếp phong thư vào một giấy phong, sau đó đưa tới.
"Kính xin Giản đại nhân nhanh chóng chuyên thư này đến thành Đăng Châu, giao vào tay Tư Mã đại nhân, để y sau khi xem xong rồi phán đoán việc Dịch mỗ đang lo lắng có chính xác hay không, nếu như cảm thấy những lời Dịch mỗ viết quan trọng thì liền đi tìm Lý Đại Nhân, thương nghị."
Trong phong thư Dịch Thư cũng ghi một lời y như vậy, mà Giản Luật nghe xong có chút do dự.
"Nhưng, nhưng mà ta cần phải hộ tống tiên sinh đi đến thành Triệu Châu!"
Dịch Thư Nguyên cười. "Một đường chạy đến đây cũng không có được nửa phần nguy hiểm, Dịch mỗ tay chân khỏe mạnh lại có ngựa, không cần phải đến mức hộ tống, bức thư này rất quan trọng, kính xin đại nhân mau chóng đưa đến thành Đăng Châu!"
Giản Luật suy tính một hồi vẫn gật đầu, những lời vừa xong của Dịch Tiên Sinh cũng không phải tùy tiện mà nói, thật sự là nghe rất có đạo lý.
"Vâng! Ta lập tức lên đường, tiên sinh đi đường cẩn thận!"
"Cũng xin đại nhân trên đường cẩn thận!"
Giản luật và Dịch Thư Nguyên cùng chắp tay, đầu tiên lấy quần áo trên ván gỗ sau đó ra khỏi gian nhà nát, cởi dây cương một con ngựa, sau đó vỗ mông ngựa chạy thẳng đến thành Đăng Châu.
Dịch Thư Nguyên nhìn một người một ngựa rời đi, hắn không ngủ mà khoát tay thu một vài thứ vào tay áo rồi đi ra khỏi phòng, đúng lúc một con ngựa còn lại nhìn tới hắn.
Sau khi cởi bỏ dây cương, Dịch Thư Nguyên không có lên ngựa mà trực tiếp dắt ngựa đạp lên một cơn gió, bay thẳng lên trên không, con ngựa cả kinh không ngừng hí lên, chân trước chân sau đá lung tung.