Chương 60: Nhập đạo mà thôi (2)
Chương 60: Nhập đạo mà thôi (2)Chương 60: Nhập đạo mà thôi (2)
Đúng lúc này, trong lòng Dịch Thư Nguyên bỗng nhiên có nhận thấy, lúc quay người, đã thấy sơn thân Khoát Nam Sơn đứng ở phía sau, y cau mày đánh giá Dịch Thư Nguyên, thần sắc quái dị lại có chút khó có thể tin, thậm chí có chút ít không biết làm sao.
"Thật sự là ngươi? Ngươi không chết?"
Dịch Thư Nguyên nở nụ cười, từ trước đến giờ, ngươi vị sơn thần này đều tỏ ra cao thâm mạt trắc, không ngờ cũng có loại vẻ mặt này.
"Rất hiển nhiên, trời không thu nhận ta!"
Giờ này khắc này, trên người Dịch Thư Nguyên có một cỗ sức mạnh thiên địa nông đậm đang dây dưa, quanh thân có sương mù vờn quanh không tiêu tan, như là lôi vân nhàn nhạt, bên trong càng có điện quang chớp động, thật giống như là kiếp số kia vẫn còn chưa trôi qua.
Chỉ là sau khi Dịch Thư Nguyên nói dứt lời, hết thảy khí tức liền nhanh chóng tiêu tán, sương mù hóa thành hư ảo, lôi điện như là ảo giác, ngay cả tròng mắt hiện ra màu xanh của Dịch Thư Nguyên cũng quay về bình thường, lần nữa hóa thành một người thư sinh phàm tục kia, trong mắt Hoàng Hoành Xuyên tất cả vừa quen thuộc lại vừa lạ lãm.
“Trong thiên địa, lại thật sự có người một ngày thành đạo?”
Trong lòng Hoàng Hoành Xuyên kích động vô cùng, thậm chí thân hình cũng run nhè nhẹ, loại sự tình phá vỡ thế giới quan phát sinh ở ngay trước mắt, cho dù y là sơn thần Khoát Nam Sơn cũng khó có thể tỉnh táo.
"Một ngày thành đạo?"
Thần sắc của Dịch Thư Nguyên có chút mờ mịt, trong miệng thì thào tự nói.
"Sao có thể là một ngày... Hơn nữa, cũng chỉ là đạp phá tâm quan nhập đạo mà thôi..."
Nói xong, Dịch Thư Nguyên cười nói đối với Hoàng Hoành Xuyên.
"Sơn thần đại nhân thật là nói giỡn, cũng bởi vì sơn thần đại nhân hôm qua chỉ điểm, ta mới đại khái sáng tỏ nội cảnh trong lòng, có một loại cảm giác 'Đạo, nhưng nhận thức đối với huyền bí trên thế gian này, vẫn là một người thư sinh ngu ngốc như cũ, vẫn cần phải lấy tu hành diệu pháp mà theo, mới có thể hiển hóa đạo trong lòng ra ngoài."
Dịch Thư Nguyên chữ chữ chân tâm, nhưng trong lòng cũng tuyệt đối không bình tĩnh giống như là mặt ngoài, mà là tràn đầy kích động cùng phấn khích, chỉ là cái loại cảm giác đêm qua kia vẫn còn, khiến cho nên từng câu từng chữ đều giống như phiêu hốt ngoài thiên ngoại.
Dịch Thư Nguyên muốn tu hành, vẫn cần phải có pháp để dựa vào, nhưng cho dù còn chưa bước vào cánh cửa tu hành, hắn rõ ràng cũng đã có nội tình của bản thân, coi như đã không còn mờ mịt, thậm chí cũng đã có ý nghĩ hiển hóa thế nào đối với phần nội tình này.
Mà Hoàng Hoành Xuyên bên kia cũng là nỗi lòng khó định, y quả thật cùng nhau đối ẩm cùng Dịch Thư Nguyên, nhưng nói cho cùng y vẫn là sơn thần một núi, tuy rằng kính nể cách làm người của Dịch Thư Nguyên, nhưng đối với Dịch Thư Nguyên vẫn là mang theo một chút tâm tính thân nhìn phàm nhân, nhưng hôm nay y đã không dám có chút khinh mạn nào trong tâm nữa.
Về phần "căn bản" Dịch Thư Nguyên nói ngoài miệng? Hoàng Hoành Xuyên có chút không tin loại lí do thoái thác này, lại không tiện tùy tiện hỏi thăm, bởi vì trong lòng có chút loạn, một đống lời muốn nơi nhưng đến bên miệng lại hóa thành cười khổ.
"Không dám vi tôn ở trước mặt tiên sinh, tiên sinh mở miệng một tiếng 'Sơn thần đại nhân, có phải là đang giễu cợt Hoàng mô?”
"Tại hạ cũng không có ý tứ đó, nếu đã như thế, vậy ta gọi ngươi một tiếng Hoàng công đi?"
Dịch Thư Nguyên nhớ kỹ trăm họ tâm thường cũng đều gọi sơn thân Khoát Nam Sơn như vậy.
Hoàng Hoành Xuyên khẽ gật đầu, vừa định muốn nói gì đó, Dịch Thư Nguyên bỗng nhiên biến sắc, sau khi hô một tiếng "Không tốt" liên nhanh chóng chạy tới một cái phương hướng.
Hoàng Hoành Xuyên không rõ ràng cho lắm, nhưng chỉ hơi sững sờ cũng liền đi qua, sau một lát hai người đã đến bên dòng suối nhỏ Dịch Thư Nguyên thường lấy nước.
Nửa đường tới Hoàng Hoành Xuyên cũng đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra rồi, thật ra y thân là sơn thần, vốn nên phát hiện sớm hơn so với Dịch Thư Nguyên, nhưng một là ngày hôm qua y bị thiên lôi bổ trúng, khiến cho Kim Thân hơi rung chuyển, hai là sáng nay bởi vì quá mức chấn động nên tâm thần cũng hơi rối loạn.
Hai người đứng bên dòng suối, nơi ánh mắt nhìn đến chính là hòn đá có lưu chút mực đen kia, suối nước vẫn chảy nhỏ giọt như trước, nhưng phía dưới hòn đá kia lại không có bất luận sinh cơ gì.
Nhìn vết cháy ở bên cạnh, tối hôm qua nơi đây cũng rơi xuống một đạo thiên lôi.
Dịch Thư Nguyên nhắm mắt lại, tiếp đó chậm rãi mở ra, ngồi xổm xuống cầm hòn đá lên, vết mực trên bộ phận chỗ lõm của hòn đá vẫn như mới, mà lật quay lại, dưới đáy chỉ có một đạo vết máu, ngoài ra lại không có con cá con kia.
Là bị ta liên lụy tới...
Nghe Dịch Thư Nguyên nói, Hoàng Hoành Xuyên cảm thấy hoảng sợ, hơi há miệng ra, tầm nhìn tập trung vào vết tích trên chỗ lõm, trong lòng ẩn có suy đoán, thậm chí thật sự còn có chút nghĩ mà sợ, bởi vì vừa nãy y thiếu chút nữa nhịn không được muốn thỉnh giáo Dịch Thư Nguyên ngộ được đạo gì.
Nhưng hiện giờ Hoàng Hoành Xuyên không dám, chẳng lẽ đạo này khiến trời ghét? Chẳng lẽ đạo này trời không dung? Như vậy tại sao Dịch Thư Nguyên có thể còn sống được?
"Hoàng công là đang nghĩ tại sao Dịch Thư Nguyên ta còn sống đúng không?"
Nghe Dịch Thư Nguyên bỗng nhiên nói như vậy, trong lòng Hoàng Hoành Xuyên run lên, luôn miệng nói "Không dám không dám, không dám biết!"
Hoàng Hoành Xuyên thật sự sợ, y vốn cho rằng mình làm sơn thân Khoát Nam Sơn đã đủ thoải mái, đã nhìn đủ rộng, hiện giờ mới biết được hóa ra mình cũng có sợ hãi, thì ra là mình đã quen cao cao tại thượng, đã quên mất một chút sợ hãi.
Một đạo sấm sét hôm qua tựa hồ chỉ là thiên lôi uy lực lớn hơn tự nhiên một chút, nhưng đã khiến Hoàng Hoành Xuyên sợ hãi vô cùng, bởi vì đó cũng không giống như là trùng hợp!
"Hoàng công không cần thiết phải như thế, ngươi có ân dẫn nhập đạo với ta, nếu như ngày khác ta tu hành thành công, chắc chắn sẽ báo đáp!"
Dịch Thư Nguyên cũng không trêu đùa Hoàng Hoành Xuyên, sau khi nói xong liền xuất thân nhìn vết máu cùng vết mực vẫn không tản ra trên hòn đá.
Oa oa tựa hồ đã bị thiên lôi đánh tan, nhưng Dịch Thư Nguyên lại nhận được một đường sinh cơ mà vượt qua kiếp Kinh Trập, oa oa kia tương đương bồi hắn cùng trải qua một đạo kiếp số, lẽ nào lại không bảo tôn được một đường sinh cơ nào sao?