Chương 61: Một đường sinh cơ (1)
Chương 61: Một đường sinh cơ (1)Chương 61: Một đường sinh cơ (1)
Bên cạnh, Hoàng Hoành Xuyên một hồi lâu mới hòa hoãn xuống, y thật sự sợ Dịch Thư Nguyên nói ra thiên cơ khó lường nào đó, thò tay tiếp nhận hòn đá trên tay Dịch Thư Nguyên, giờ phút này sau khi nhìn qua hòn đá cũng lắc đầu thở dài nói.
"Thần hồn đã tản, tinh phách đã tiêu, oa oa đã không còn sinh cơ rồi!"
“Thật sự là một chút cơ hội cũng không có sao?"
Dịch Thư Nguyên có chút không cam lòng,/'Oa oa" chết khiến cho hắn cảm thấy áy náy,'Oa oa" có thể cứu chữa hay không, lại có một chút khiến cho đạo của bản thân hắn vốn không có chỗ thiếu sót, đáng tiếc đang đối chọi lại ở bên trong tâm tư.
Nhưng khi Hoàng Hoành Xuyên nhìn thêm một chút liền cảm thấy có chút không đúng.
"Hả?"
Giọng nói của Hoàng Hoành Xuyên dẫn tới sự chú ý của Dịch Thư Nguyên, hắn thấy Hoàng Hoành Xuyên cẩn thận cầm hòn đá, nhíu mày suy nghĩ một hồi lâu, sau đó mới cân nhắc nói.
"Dịch tiên sinh, tuy nói oa oa quả thật đã thân hồn tiêu tán, nhưng một đạo vết máu này lại lau không hết, đây chính là một luồng tinh khí cuối cùng của nó rót vào hòn đá này, đã giao hòa cùng một chỗ với linh tính của hòn đá và vết mực, có lẽ..."
Lời của Hoàng Hoàng Xuyên hơi chậm lại, Dịch Thư Nguyên sửng sốt, lập tức liền không chờ được nữa mà hỏi thăm.
“Có lẽ làm sao?”
Hoàng Hoành Xuyên suy tư sau đó nói.
"Tuyệt ở chỗ vết mực lưu lại trên hòn đá, nó giao hòa cùng với một tia tinh khí oa oa còn sót lại, vết mực này đã trợ giúp oa oa sinh trí tuệ, cũng tương đương móc ngoặc cùng với khí tức linh tuệ của oa oa, bảo vệ một phần linh tính này..."
Giờ phút này Dịch Thư Nguyên cũng tỉ mỉ nhìn hòn đá, dần dần phẩm ra chút ít ý vị, quả thật, trong lúc vầng mực linh động vậy mà lại có một chút trao đổi hơi yếu cùng với linh khí thiên địa.
Mà Hoàng Hoành Xuyên lại tiếp tục nói.
"Nếu là tình huống khác, oa oa vẫn là khó cứu, bản nguyên của nó đã tản, rất khó trọng tố, mà hòn đá kia... Nhiều nhất là trên dưới một trăm năm sau có lẽ có thể từ từ sinh ra linh vận, hóa ra tiểu tinh quái khác, nhưng nếu như có mực linh bảo trụ trí tuệ, vậy thì..."
"Vậy thì chưa hẳn là không có khả năng! Nếu như có lực lượng U Minh tương trợ, mượn luân hồi tạo hóa, liên có thể tái tạo thân hồn, cũng có thể che giấu thiên cơ, có lẽ, còn có một đường sinh cơ"
Hoàng Hoành Xuyên vừa mới nói xong, trái tim Dịch Thư Nguyên bỗng nhiên có loại cảm giác manh động một chút.
Đây là để cho oa oa đi đầu thai sao? Không, là để cho hòn đá kia đi đầu thai?
Ánh mắt Dịch Thư Nguyên chớp động, hắn hiểu biết không sâu đối với rất nhiều tiên diệu huyền bí của cái thế giới này, nhưng hắn cũng có thể ngộ của chính mình, càng có trí tưởng tượng thiên mã hoành không cùng với một phần cảm giác thanh linh.
Nghĩ đi nghĩ lại, cảm giác vớ vẩn trong đầu Dịch Thư Nguyên vậy mà cũng giảm bớt đi rồi, cẩn thận suy nghĩ một chút, chưa hẳn là không có khả năng!
"Hoàng công cảm thấy việc này có mấy phần nắm chắc?"
Giọng nói của Dịch Thư Nguyên cũng bất tri bất giác mang theo một phần cảm giác kích động, hắn không hiểu U Minh, lại càng không hiểu tiên đạo nơi đây, chỉ bằng vào một phần đạo uẩn trong lòng, cùng với một loại trực giác mãnh liệt, cảm thấy việc này có thể thành công.
"Chỉ có thể nói không phải không có cơ hội!"
Hoàng Hoành Xuyên lập lờ nước đôi đáp lại, nhưng có thể nghe ra y cũng hy vọng hóa mục nát là thân kỳ.
"Mời Hoàng công chỉ giáo, nơi nào có quỷ thân dễ nói chuyện chút, miếu Thành Hoàng huyện Nguyên Giang có Thần tọa trấn hay không?"
Dựa theo truyền thuyết của phố phường nơi đây, Thành Hoàng cai quản sự tình âm phủ, tuy rằng lúc trước Dịch Thư Nguyên đã dạo chơi qua miếu Thành Hoàng, nhưng tự nhiên cũng không phải hắn đến liên nhất định phải có quỷ thần để cho hắn thấy.
Hoàng Hoành Xuyên lắc đầu, vào lúc Dịch Thư Nguyên cho rằng miếu Thành Hoàng huyện Nguyên Giang chỉ là một tin mê tín, lời nói tiếp theo của Hoàng Hoành Xuyên lại để cho hắn thu hồi cái ý nghĩ này.
"Ta cũng coi như có chút giao tình cùng với Thành Hoàng huyện Nguyên Giang, nhưng sợ là gã cũng không làm được chuyện này, dù sao cái này cũng là một hòn đá, thật sự làm trái đạo U Minh, rất có khả năng sẽ liên lụy đến một chút bí ẩn không thể nói! Nhưng mà, U Minh Thần nhất định là hiểu rõ vê đạo này nhiều hơn so với ta, tiên sinh có thể đến đó thử hỏi thăm xem!"
Dịch Thư Nguyên cau mày, nhưng trong lòng đã đặt quyết tâm, mặc kệ dùng phương pháp nào, hắn nhất định phải cứu oa oa, cho dù không mượn nhờ được lực lượng luân hồi, hắn cũng phải tìm phương pháp bảo trụ một phần linh tính trên hòn đá kia.
Theo Hoàng Hoành Xuyên miêu tả, cái loại cảm giác này càng lúc càng nảy mầm mãnh liệt trong lòng Dịch Thư Nguyên. Để cho Dịch Thư Nguyên hiểu rõ, đây cũng không phải là cảm giác tội lỗi đơn giản, mà càng giống như là một bước mấu chốt trong đạo của bản thân hắn, cái này đã là quá trình tu hành ngộ đạo, cũng là quá trình hiển hóa, cũng nhất định là không giống với đạo diệu thân kỳ của cái thế giới này!
Câu thông âm dương, nghịch chuyển số trời, hóa chết mà sống, lộ ra huyền cơ ảo diệu...
Dịch Thư Nguyên nghĩ đến chỗ này, bên trong thần niệm lần nữa hiện lên vô số lưu quang, trong lòng bỗng có linh quang khẽ động, theo tất cả suy nghĩ, chờ mong, mong muốn trong lòng niệm ra ba chữ, đó là—— Thiên Cương Biến!
"Nếu như oa oa có thể lân nữa nhận được tân sinh, Dịch mỗ sẽ trả cho nó một cái cơ hội †u hành thành đạo"
Hình như nhìn ra quyết tâm của Dịch Thư Nguyên, Hoàng Hoành Xuyên sợ hắn lập tức liền mang theo hòn đá rời khỏi Khoát Nam Sơn, liên chặn lại nói.
"Dịch tiên sinh không cần phải sốt ruột, việc này còn cần từ từ làm đến, bây giờ linh nguyên của hòn đá bất ổn, mặc dù ngươi có diệu pháp thông thiên có thể dựa vào, nhưng tùy tiện đi làm sẽ chỉ khiến cho một đường sinh cơ này lập tức đoạn tuyệt, hòn đá này còn cần linh dưỡng, tốt nhất ở tiếp tục đặt ở chỗ cũ hấp thu ánh sáng nhật nguyệt và tinh hoa thiên địa, ngắn thì một năm, nhiều thì ba năm, phương bảo vững chắc!"
Rốt cuộc vẫn là sơn thần ở phương diện này nhìn thấu hơn chút so với Dịch Thư Nguyên, cũng làm cho Dịch Thư Nguyên hiểu việc không bị tâm tính ảnh hưởng, không thể không để ý đến sự hiện hữu căn bản của tảng đá kia.
Dịch Thư Nguyên trịnh trọng gật đầu, chậm rãi ngồi xổm xuống, cẩn thận thả hòn đá lại chỗ cũ.