Tê Tiên

Chương 14

Ta từ từ rút tay khỏi tay hắn, nói:

“Vương gia, cho dù chàng nghĩ thế nào, vậy tại sao… Không chịu nói thật với ta? Vì chuyện này có nặng nhẹ, gấp sau khác nhau, đúng không? Vì nhà họ Bạch… Quan trọng hơn ta, phải không?”

Ta hít một hơi sâu:

“Nếu chàng sớm biết ta là con gái nhà họ Tống, liệu còn đối xử với ta như vậy không? Trước kia chàng từng nói, sẽ không xem thường ta. Nhưng ngay từ đầu, chúng ta đã không bình đẳng. Ta biết chàng đối tốt với ta, nhưng mẫu thân ta từng dạy, phu thê phải tôn trọng lẫn nhau, nâng đỡ như nhau. Người chưa từng dạy ta phải chịu nhục cam chịu. Người nói, nếu một nam nhân khiến ta đau lòng, thì hắn không phải là người đáng để gả.”

Nghĩ lại ân tình suốt một năm qua, lòng ta đau như dao cắt.

“Vương gia, hôm ta sinh con, chàng từng hứa: Nếu tìm được người nhà ta, sẽ để ta quay về.”

“Giờ lời hứa ấy… Không còn giá trị nữa sao?”

Lý Tú Khiêm như bị đánh mạnh, thẫn thờ đáp:

“Tê Tiên…”

Ta rơi nước mắt, giọng điệu run rẩy:

“Giờ ta chỉ muốn… Về nhà. Về gặp phụ mẫu ta. Nếu chàng vẫn muốn ngăn cản, vậy thà rằng ta chưa từng gặp chàng.”

Lý Tú Khiêm như mất hồn, nghẹn ngào nói:

“Tê Tiên, ta biết ta sai rồi… Nếu nàng muốn về, thì cứ về đi. Đợi ta xử lý xong mọi chuyện, ta sẽ đích thân đến tìm nàng, dùng tám kiệu lớn rước nàng vào cửa!”

Nói xong, hắn ôm chặt ta một lần cuối, như muốn khắc ta vào tận xương tủy.

Rồi dứt khoát buông tay, trao cho ta một túi gấm.

Hắn dẫn người, cưỡi ngựa rời đi.

Tam tỷ thở dài:

“Hắn… Nói được làm được.”

Ta mở túi gấm, bên trong là một miếng ngọc bội, khắc một chữ “Tống”.

Chính là miếng ngọc ta đánh rơi khi ngã xuống nước năm đó.

Thì ra… Hắn vẫn tìm lại được cho ta.

Ta không kìm nổi nữa, nhào vào lòng Tam tỷ, òa lên khóc nức nở.

Tam tỷ nhẹ nhàng vuốt tóc ta:

“Khóc đi, Ngũ muội… Khóc ra rồi sẽ thấy nhẹ lòng.”

-28-

Sau khi về nhà, được đoàn tụ cùng phụ mẫu, lại là một cảnh tượng khác.

Mẫu thân ôm chặt ta, khóc không thành tiếng:

“Trong nhà con nhỏ nhất, lại thông minh hiểu chuyện, trong đám con cái đông đúc này, bị đánh ít nhất! Ai ngờ… Cuối cùng, người khiến ta lo lắng nhất lại là con!”

Nói rồi bà lại mắng Tống Nhị:

“Đồ tiện nhân đáng chết! Đồ vong ân phụ nghĩa! Không chết tử tế được!”

Phụ thân cũng tức đến mức run người:

“Loại vãn bối như vậy, có chết cũng không nhận!”

Vì ta trở về, cả nhà náo nhiệt vô cùng, người đến kẻ đi, ồn ào rộn ràng.

Đến tối, mẫu thân nhất định bắt ta ngủ cùng bà.

Bà bảo, sợ chỉ chớp mắt một cái, ta lại biến mất.

Ta ôm lấy mẫu thân, kể cho bà nghe tất cả những gì mình đã trải qua trong suốt một năm qua.

Khi nói đến Lý Tú Khiêm, mẫu thân thở dài:

“Nếu con còn muốn ở bên hắn, thì để các tỷ tỷ và các tỷ phu, huynh trưởng dạy dỗ hắn một trận ra trò! Còn nếu con không muốn nữa, thì ta lại tìm người khác cho con! Thật sự không tìm được ai ưng ý thì đừng lấy phu quân cũng chẳng sao, cả đời làm đại cô nương cũng được!”

Ta gật đầu, nói:

“Khi còn ở Ngô Quận Vương phủ, lòng con uất ức vô cùng, từng nghĩ sẽ không bao giờ quan tâm đến hắn nữa. Nhưng về đến nhà, lại không kiềm được nghĩ đến những điều tốt đẹp của hắn… Còn có ba đứa trẻ…”

Mẫu thân lau nước mắt, ôm ta thật chặt:

“Một lần sinh ba đứa, không hổ là nữ nhi của ta!”

Ta: “….”

Bình Luận (0)
Comment