15
Trường cấp hai ở xã bên cạnh, cách nhà hơn chục dặm đường. Tôi phải dậy từ trước khi trời sáng để kịp lên đường. Khi đến trường, quần áo trên người đã ướt đẫm mồ hôi.
Cùng năm ấy, làng tôi có năm người vào cấp hai, trong đó có một đôi anh em họ hàng đi chung một chiếc xe đạp.
Còn hai nam sinh khác, gia cảnh khá giả, hai nhà cùng nhau góp tiền mua một chiếc xe đạp.
Vì thế, trên con đường ấy, chỉ có mình tôi phải đi bộ.
Cô Trần lo lắng cho tôi:
“Em là con gái, như vậy không an toàn chút nào. Hãy nói với cha em xem liệu ông ấy có thể đưa em đi một đoạn đường, ít nhất là qua cánh đồng ngô ngoài đầu làng không.”
Tôi rút từ sau lưng ra chiếc liềm sáng bóng, giơ lên:
“Chúng ta đều là dân làng với nhau, chẳng có gì nguy hiểm cả. Hơn nữa, em còn có vũ khí phòng thân mà.”
Cô Trần điểm nhẹ lên trán tôi, cười khẽ:
“Nhưng em vẫn phải cẩn thận. Có chuyện gì thì cứ nói với cô. Dù cô không còn dạy em nữa, em cũng phải nghe cô quản.”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu, mang theo mấy chiếc bánh bao mà cô nhét vào tay, rồi đi về nhà.
Thực ra, con đường đến trường không hề nhẹ nhàng như những gì tôi nói.
Trên đường đi, thỉnh thoảng có những con ch.ó hoang chạy rông đuổi theo tôi sủa inh ỏi. Những buổi sáng sương mù mịt, tôi cũng cảm thấy sợ hãi.
Phiền phức nhất chính là những kẻ có ý đồ xấu.
Đã vài lần, tôi chắc chắn mình nhìn thấy bóng người lẩn khuất trong cánh đồng ngô.
Vũ khí phòng thân của tôi đã phát huy tác dụng một lần nữa.
Lão già độc thân Lưu Quang từ trong cánh đồng ngô nhảy ra, chặn đường tôi đến trường.
Khi ông ta tiến lại gần, tôi liền dùng chiếc liềm mà tôi đã vung hàng nghìn lần, mạnh mẽ c.h.é.m vào cánh tay ông ta.
Lần đó, ông ta bị dáng vẻ liều mạng của tôi dọa cho sợ hãi.
Ôm lấy cánh tay đang chảy m.á.u ròng ròng, ông ta bỏ chạy thục mạng, từ đó không dám xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Những ngày như thế, tôi đã trải qua suốt hai năm, cho đến khi cô Trần thi đỗ đại học.
Cả làng bất chợt náo động hẳn lên.
Biết tôi và cô Trần thân thiết, không ít người chạy đến hỏi thăm tin tức.
“Cô ấy thi đỗ đại học thì có phải nhà nước sẽ phân công công việc không?”
“Trời đất ơi, con gái mà cũng thi đỗ đại học à? Sớm biết thế tôi đã để con trai mình thử xem sao. Nó mới học hết tiểu học thôi.”
“Cô Trần đã hơn hai mươi rồi, tuổi lớn thế cũng khó lấy chồng. Nhà tôi có một đứa cháu trai, ba mươi tuổi, nếu cô ấy không chê, tôi nghĩ có thể ghép đôi cho họ.”
Những tiếng bàn tán ồn ào khiến tôi nhức đầu. Tôi vòng qua đám đông, chạy thẳng đến ký túc xá của cô Trần.
Cô Trần đang thu dọn đồ đạc, vừa nhìn thấy tôi liền không kìm được, mắt đỏ hoe.
“Hướng Tình, cảm ơn em.”
Tôi sững người, cảm ơn tôi làm gì?
Cô Trần ôm chặt lấy tôi, đầu tựa vào n.g.ự.c tôi, nghẹn ngào không nói nên lời.
“Nếu không có em khích lệ, chắc tôi đã không dám thi đại học.”
Tôi bật cười, ôm lại cô ấy.
Cho dù không có sự động viên của tôi, với ý chí kiên cường của cô, cô ấy cũng sẽ chọn con đường này.
Cô gom tất cả sách vở đã thu dọn vào một chiếc túi lớn rồi đưa cho tôi.
“Hướng Tình, em còn giỏi hơn tôi, học hành thật tốt nhé. Tôi đợi em ở Đại học Kinh Đô.”
Đời này, cô ấy còn đạt thành tích tốt hơn cả kiếp trước.
Có vẻ như việc tôi trọng sinh đã tạo nên những thay đổi tích cực.
Lúc này, Phúc Bảo đã được sáu tuổi.
---
Năm trước có hai ông cháu từ thành phố trở về quê chơi. Phúc Bảo đã lân la làm quen được với họ.
Giờ đây họ đã rời đi, trước khi đi còn để lại cho Phúc Bảo hai trăm đồng.
Chuyện này khiến dân làng ghen tị không ít.
Nhiều người hối hận, sao lúc trước không cố gắng thân thiết với họ, có khi cũng được chút lợi lộc.
Phúc Bảo khoe với tôi:
“Mai này khi anh Kính Ngôn làm lãnh đạo, anh ấy sẽ đón em lên tỉnh thành.”
Tôi chẳng lo lắng chuyện này xảy ra.
Phúc Bảo không hiểu ý nghĩa đằng sau việc cho tiền, đó là cắt đứt ân tình.
Không có vị lãnh đạo mà kiếp trước tôi cứu giúp hỗ trợ cho nó, giờ đây hành động của Phúc Bảo thường hấp tấp và bốc đồng.
Nó nóng vội đem đồ ăn thức uống biếu tặng nhà họ Lâm, việc này nhiều lần bị người khác mách lẻo với đội trưởng.
Thế là, công việc bên họ ngày càng được sắp xếp kín hơn.
Không ai tin rằng đó là quyết định tự ý của một đứa trẻ vài tuổi, tất cả đều cho rằng ông cháu họ Lâm đã dụ dỗ tiểu Phúc Bảo.
Bởi vì Phúc Bảo ăn mặc sạch sẽ, xinh đẹp, không ít đứa trẻ chơi cùng nó đã lần lượt tìm đến gây rắc rối cho Lâm Kính Ngôn.
Lâm Kính Ngôn bị làm phiền đến không chịu nổi.
Khi tôi lên núi hái thuốc, từng gặp cậu ta.
Lần đầu tiên gặp, trong tay cậu ta cầm một con thỏ bị nhốt trong bẫy, định giấu ra sau lưng.
Tôi giả vờ như không nhìn thấy, vòng qua cậu ta rồi đi thẳng.