Tên Tôi Là Hướng Tình - Nhân Tiêu Ngưu Liễu

Chương 15

Tôi theo thầy ra cổng trường, một bóng người gấp gáp lập tức tiến lại gần.

 

Chưa kịp nói gì, người đó đã bật khóc:

 

“Đại Nha, cha con nhập viện rồi, con mau đi xem đi.”

 

Trên đường, mẹ kể lại ngọn nguồn sự việc.

 

Vẫn giống như kiếp trước, Phúc Bảo không nghe lời cha tôi, ôm con lợn rừng con chạy mất.

 

Nhưng cha tôi lại xui xẻo hơn tôi, bị con lợn rừng mẹ đang giận dữ húc, gãy mấy cái xương.

 

Bác sĩ nói cần phải phẫu thuật, chi phí rất lớn.

 

Mẹ tôi khóc lóc nói:

 

“Đại Nha, con không thể bỏ mặc cha con được. Bây giờ cả nhà chỉ trông cậy vào con thôi.”

 

Cơn giận trong lòng tôi bùng lên.

 

Lúc nào cũng là tôi gánh vác khi có chuyện, tại sao tôi phải cam tâm tình nguyện hy sinh như vậy?

 

“Đây là họa do Phúc Bảo gây ra, không phải chuyện của con.”

 

Mẹ lại mắng tôi là đồ bất hiếu, những người thân đến thăm cha tôi thì thay nhau khuyên bảo tôi:

 

“Học hành làm gì quan trọng hơn cha ruột chứ.”

 

“Học nhiều cũng vứt cho chó ăn thôi.”

 

Tôi coi như không nghe thấy, thấy cha tôi vẫn chưa chết, liền quay lại trường học tiếp.

 

Nhưng vừa yên ổn được một ngày, một bạn học đã vội vã chạy đến nói có người tìm tôi.

 

Ánh mắt cậu ta lộ rõ vẻ dò xét và khinh miệt.



 

Tôi lập tức cảm thấy không ổn, vội bước ra cổng trường.

 

20

 

Phúc Bảo và mẹ tôi đang đứng trước cổng trường nói chuyện gì đó với thầy hiệu trưởng.

 

Thầy hiệu trưởng lên tiếng an ủi:

 

“Xảy ra chuyện như vậy, chúng tôi rất lấy làm tiếc. Nhất định sẽ làm tốt công tác tư tưởng cho em Hướng Tình.”

 

Mẹ tôi nhìn thấy tôi liền lảng tránh ánh mắt, còn Phúc Bảo thì không hề tỏ ra sợ hãi.

 

“Chị cả, cha đã vào viện rồi, chị còn ở trường thế này, không lo cha sống c.h.ế.t sao?”

 

“Bây giờ cha không có tiền làm phẫu thuật, chị không thể tiếp tục sống xa hoa mà trốn tránh ở trường nữa.”

 

Thầy hiệu trưởng thở dài, nghiêm nghị nói:

 

“Em Hướng Tình, thành tích của em luôn rất xuất sắc, nhưng cũng phải chú trọng đến đạo đức, hiếu thảo là đức hạnh hàng đầu.”

 

Xung quanh, các bạn học xôn xao, bàn tán về sự ích kỷ của tôi.

 

Phúc Bảo nhìn mà thích thú ra mặt, chẳng có chút dáng vẻ nào là lo lắng cho cha bị thương.

 

“Chị cả, chị đừng đi học nữa, đến bệnh viện xem cha đi. Cha nhớ chị đến mức khóc rồi.”

 

Tôi không để ý đến nó, chỉ nhìn chằm chằm vào mẹ tôi:

 

“Bây giờ con đang ở giai đoạn quan trọng của cấp ba, mỗi ngày con đều đi thăm cha một lần vẫn chưa đủ sao? Cả bệnh viện nhiều người như vậy mà không chăm sóc nổi cha sao?”

 

“Con chỉ là một học sinh, không có tiền, mẹ bảo con về thì làm được gì để cứu cha? Hay là mẹ không chịu nổi việc con học giỏi hơn Phúc Bảo, muốn con nghỉ học để lo cho nó đi học?”

 

“Mẹ, mẹ có biết con đã chịu bao nhiêu khổ cực để được học cấp ba không?”

 



Mẹ tôi đột ngột ngẩng đầu, hai tay vung vẩy:

 

“Không phải như vậy, mẹ đã tìm được một mối hôn sự tốt cho con rồi. Sau này con sẽ không phải chịu khổ nữa, tiền sính lễ còn có thể giúp cha làm phẫu thuật.”

 

Tôi thở phào một hơi, cuối cùng mẹ cũng nói ra.

 

Thầy hiệu trưởng vội vàng lên tiếng:

 

“Vị phụ huynh này, em Hướng Tình vẫn chưa đủ tuổi, không thể ép hôn được.”

 

Mẹ tôi giải thích:

 

“Là Điền Trường Quý ở trấn trên, làm nghề mổ lợn. Nhà ông ấy điều kiện tốt, bữa nào cũng có thịt ăn. Nếu không phải vì con đã học đến cấp ba, người ta còn chẳng thèm ngó tới.”

 

Sau bao nhiêu vòng vèo, người này xuất hiện sớm hơn gần một năm so với kiếp trước, khơi dậy những ký ức đau đớn trong tôi.

 

Khi đó, Điền Trường Quý được giới thiệu là họ hàng xa của vị lãnh đạo đã mất Điền Phúc Đường.

 

Phúc Bảo ngay lập tức để mắt đến người đàn ông to béo vạm vỡ này, nói rằng tôi và anh ta là trời sinh một cặp.

 

Ai nấy đều bảo tôi gả được cho người tốt, Điền Trường Quý không cờ bạc, không trai gái, làm nghề mổ lợn bán thịt, gia cảnh thuộc hàng nhất nhì trong vùng.

 

Nhưng biết bao lần, tôi đều nuốt nước mắt ngược vào trong.

 

Sau khi mẹ tôi nói ra chuyện muốn định hôn sự cho tôi, bà đã bị các bạn học phẫn nộ đuổi đi.

 

Thời nay, ai cũng có một chút nghĩa khí trong lòng, đặc biệt không thể chịu đựng được những bậc cha mẹ vô tri muốn hại con cái mình.

 

Để ngăn họ quay lại tìm tôi, tôi xin nghỉ một ngày, về nhà lục tung số tiền để dành mà bà nội cất kỹ, mang hết đến bệnh viện.

 

Rất nhanh, cha tôi được đẩy vào phòng phẫu thuật.

 

Bà nội vội vã chạy đến, ngồi ngay trước cửa phòng phẫu thuật mà khóc lớn.

 

Không biết bà khóc vì lo cha tôi sống c.h.ế.t chưa rõ, hay vì đau xót cho khoản tiền cuối cùng trong đáy hòm của mình.
Bình Luận (0)
Comment