Tên Tôi Là Hướng Tình - Nhân Tiêu Ngưu Liễu

Chương 17

Dù rằng số tiền lương đó là tôi phải tự mình kiếm ra trong tương lai.

 

Cuộc cãi vã tối hôm đó kết thúc bằng tiếng quát lớn của cha tôi.

 

Ông dùng tư cách chủ gia đình để quyết định cách phân chia số lương tương lai của tôi.

 

Một phần tư lương dành cho Phúc Bảo đi học, một nửa lương để dành cho Kiến Quân cưới vợ, còn một phần tư là để làm chi phí sinh hoạt gia đình.

 

Sự thiên vị đã ngấm vào tận xương tủy của ông.

 

Dù miệng ông nói rằng Phúc Bảo là ngôi sao xui xẻo, không muốn nhìn thấy nó nữa, nhưng vẫn chừa cho nó một phần tiền để đi học.

 

Tôi nghe mà tê dại, trong lòng khinh bỉ cười nhạt, tất cả sự sắp xếp này đều phải đợi đến khi tôi thực sự kiếm được tiền đã.

 

Trải qua bao nhiêu lần bị tổn thương như thế, làm sao tôi có thể tiếp tục thuận theo họ được nữa?

 

Tôi viện cớ muốn tập trung học hành, xin phép trở lại trường sớm.

 

Trước mặt chúng tôi, mẹ tôi lấy ra hai mươi đồng, gửi Kiến Quân đi học nghề mộc.

 

Số tiền tiết kiệm cuối cùng trong nhà bị lục ra hết lần này đến lần khác, cả khoản tiền dành mua quan tài của bà nội cũng đã dùng cạn.

 

Nhưng không một lần nào số tiền ấy được dùng cho tôi.



 

Những lời nói về việc tôi phải học giỏi để có một công việc tốt chỉ là hy vọng viển vông.

 

Suốt nửa năm nay, cha mẹ tôi không hề làm khó tôi thêm lần nào nữa.

 

Thiếu đi “đứa con phá gia” như lời cha tôi nói, cuộc sống của họ cũng chẳng mấy yên ổn.

 

Sau khi Phúc Bảo một lần nữa không được đáp ứng việc mua quần áo mới, nó lại nhắc đến ông già râu bạc.

 

23

 

Lần này, ông già râu bạc dự đoán về một cơ hội kinh doanh.

 

Phúc Bảo nói rằng hiện tại mọi ngành nghề đều đang phát triển, chỉ cần đến miền Nam nhập hàng rồi vận chuyển về miền Bắc bán, chắc chắn sẽ kiếm được một khoản lớn.

 

Nó vẽ ra viễn cảnh rất tươi đẹp, như thể gia đình lập tức có thể trở thành hộ gia đình giàu có với hàng vạn đồng.

 

Nhưng nó quên mất rằng nhà hiện tại chẳng có tiền, cũng chẳng có người.

 

Cha tôi lập tức phản đối ý tưởng của nó, bảo nó ngoan ngoãn đi học, chuyện tiền bạc không phải việc nó lo.

 

Phúc Bảo không hài lòng, lén đến trước cổng trường tìm tôi.

 

“Chị cả, chị đi cùng em đi. Em biết trong lòng chị cũng có ý nghĩ này. Chúng ta chỉ đi một tháng thôi, chị học giỏi như vậy, chắc chắn sẽ không bị lỡ làng gì cả. Đến lúc đó, chị lên đại học sẽ có tiền.”



 

Đây là lần đầu tiên Phúc Bảo mang theo thái độ cầu cạnh để bàn bạc với tôi.

 

Tôi nhớ lại kiếp trước, tôi cũng từng có ý định thử đi miền Nam.

 

Khi đó, Kiến Quân đã có bạn gái, mẹ gọi tôi về nhà giúp việc bếp núc, trong lúc trò chuyện với Phúc Bảo, tôi vô tình nhắc đến ý định này.

 

Nhưng không biết bằng cách nào, Điền Trường Quý lại biết được.

 

Tối hôm đó, Điền Trường Quý lại uống rượu, trói tôi lại rồi đánh một trận thậm tệ.

 

Những ngày sau đó, ông ta giám sát tôi nghiêm ngặt.

 

Sự tra tấn này kéo dài cho đến khi tôi sinh Xuân Sinh mới chấm dứt.

 

Khi Xuân Sinh đầy tháng, tôi mới nghe từ miệng mẹ rằng chính Phúc Bảo đã nói cho Điền Trường Quý biết.

 

Mẹ tôi dạy dỗ tôi:

 

“Đã lấy chồng rồi mà còn không chịu ngoan ngoãn, lúc nào cũng nghĩ đến những chuyện vượt quá khuôn phép. Lần này nếu không phải Phúc Bảo nói với Trường Quý, con còn có thể yên ổn mà sinh ra Xuân Sinh sao? Mẹ nói cho con biết, mẹ và cha không chịu nổi mất mặt đâu. Sống yên ổn với Trường Quý không tốt hơn sao, còn nghĩ ngợi lung tung làm gì?”

 

Tôi không nói gì, chỉ cắn chặt môi, mùi m.á.u tanh lan ra.

 



Một câu nói bâng quơ trong lúc nhàn rỗi lại khiến họ như gặp đại địch, nhất định phải tự tay bẻ gãy giấc mơ ấy mới an lòng.

 

Tôi nhìn chằm chằm vào Phúc Bảo, người đang tiếp tục khuyên tôi đi miền Nam.

 

Qua hai kiếp, tôi vẫn không hiểu tại sao nó lại nhắm vào tôi, hết lần này đến lần khác kéo tôi xuống vực sâu.

 

Dù tôi có là nữ chính trong một câu chuyện, thì nó sẽ bị ảnh hưởng gì mà cứ phải dồn tôi vào chỗ chết?

 

“Tôi không đi. Đợi tốt nghiệp xong, tôi còn phải kiếm tiền lo sính lễ cho Kiến Quân.”

 

Phúc Bảo tức đến mức dậm chân, mắng tôi là đồ đầu óc ngu si, cứng nhắc.

 

Tôi nhún vai: “Chẳng phải chính em muốn tôi làm một kẻ không có suy nghĩ sao? Như thế chẳng phải hợp ý em à?”

 

Nó vẫn muốn thuyết phục tôi, nhưng tôi đã thấy chán, liền nói:

 

“Vậy tôi về hỏi cha xem sao.”

 

Lần này, nó im bặt.

 

Dù cha tôi vẫn để nó đi học, nhưng thái độ đã có sự thay đổi rõ rệt.

 

Cha tôi không còn tin nó nữa.
Bình Luận (0)
Comment