Tên Tôi Là Hướng Tình - Nhân Tiêu Ngưu Liễu

Chương 19

Tôi phải thừa nhận, dù ở kiếp trước hay kiếp này, nó đều rất giỏi mê hoặc lòng người.

 

“Rốt cuộc cô muốn nói gì?”

 

“Chị rõ ràng có thể thi đỗ đại học, nhưng giờ lại chỉ có bằng cấp ba để đi làm công nhân. Hướng Kiến Quân học hành đội sổ, nhưng lại dùng tiền của chị để học cấp ba trên thành phố. Chị nhún nhường lần này, sau này còn phải tiếp tục tích tiền sính lễ cho cậu ta, nuôi con cho cậu ta, cả đời sống như nô lệ cho người khác.”

 

Sự phấn khích trong mắt Phúc Bảo không giống giả tạo, như thể chuyện này thực sự sẽ xảy ra với tôi.

 

Mọi việc dường như càng lúc càng khác xa với nhận thức của tôi. Tôi dứt khoát thừa nhận, để xem rốt cuộc nó muốn làm gì.

 

“Vậy cô nói tôi phải làm gì đây?”

 

Phúc Bảo lộ vẻ “quả nhiên như thế”.

 

Nó vội kéo tôi ra bờ sông, rồi thần bí kể kế hoạch.

 

Theo lời nó, tôi là một nữ chính nỗ lực tiến lên, vốn dĩ nên thi đỗ đại học danh tiếng và bước lên đỉnh cao cuộc đời. Nhưng vì bị gia đình trọng nam khinh nữ kìm hãm, cả đời phải nuôi gia đình, không kết hôn.

 

Nó vỗ tay, ánh mắt tràn đầy quyết tâm:

 

“Chỉ có loại bỏ Kiến Quân, chúng ta mới có thể thoát khỏi gia đình như thế này.”

 

Tôi gật đầu đồng tình, ghi nhớ kỹ kế hoạch chi tiết của nó.

 

Nó khen tôi rất thông minh, không giống những nữ chính ngu ngốc không biết nghe lời, còn dặn dò tôi phải đến sớm vào ngày thực hiện kế hoạch.

 

Tôi thuận theo mà đồng ý.

 

Vào lúc nó đẩy Kiến Quân xuống nước, tôi dẫn theo mấy cảnh sát xuất hiện tại hiện trường.

 

26

 

Từ lúc Phúc Bảo dẫn Kiến Quân ra bờ sông đến khi xảy ra tranh cãi và đẩy cậu ta xuống nước, tôi và mấy cảnh sát đều nhìn thấy rõ ràng.

 

Kiến Quân nhanh chóng được cứu lên, vừa thở ra hai ngụm nước đã khóc òa lên.

 



Phúc Bảo hoảng hốt, khi bị còng tay, nó trợn trừng mắt, giận dữ gào lên:

 

“Hướng Tình, chị chơi tôi!”

 

Đây là lần đầu tiên nó gọi thẳng tên họ tôi, không còn giả vờ thân mật gọi tôi là chị cả nữa.

 

“Chị quá đê tiện, lừa tôi đến đây. Chú cảnh sát, tôi muốn tố cáo, là Hướng Tình ép tôi g.i.ế.c người.”

 

Không ai tin nó, mắt thấy mới là thật.

 

Mẹ tôi run rẩy tát nó một cái, khóc lên:

 

“Đồ nghiệt súc, sao mày lại muốn g.i.ế.c anh trai mày?”

 

Phúc Bảo sợ hãi, vội vàng kêu lên:

 

“Mẹ, không phải đâu, là chị cả bắt con làm thế.”

 

Mẹ tôi mang theo tia hy vọng cuối cùng nhìn tôi, nhưng tôi chỉ lạnh lùng đáp lại.

 

Mọi chuyện đã quá rõ ràng.

 

Phúc Bảo từ nhỏ đã coi thường tôi, nó tuyệt đối không bao giờ nghe lời tôi.

 

Cả gia đình, vừa là nạn nhân vừa là thân nhân của nghi phạm, cùng được đưa đến đồn cảnh sát.

 

Kiến Quân tỉnh lại từ cơn ác mộng, ôm chặt lấy mẹ, ngắt quãng kể lại mọi chuyện đã xảy ra.

 

Phúc Bảo nói có thứ muốn đưa cho cậu, nhưng khi đến bờ sông, nó đã nhân lúc cậu không để ý mà đẩy xuống nước.

 

Kiến Quân khóc run rẩy, nói:

 

“Mẹ ơi, Phúc Bảo bảo rằng đợi con c.h.ế.t rồi, nó sẽ g.i.ế.c tiếp chị cả, lúc đó trong nhà chỉ còn nó được cưng chiều thôi. Con sợ lắm mẹ ơi.”

 

Quả nhiên, đúng như tôi đã dự đoán.



 

Phúc Bảo ngay từ đầu đã không có ý định buông tha tôi.

 

Cùng tôi mưu sát người, trong tay nó sẽ có bằng chứng để uy h.i.ế.p tôi, bắt tôi làm bất cứ việc gì.

 

Hiện giờ nó còn nhỏ, dù tôi có muốn liều mạng với nó, khả năng nó thoát tội vẫn rất lớn.

 

Tôi biết nó tham lam, cơ hội hãm hại Kiến Quân như vậy không dễ có được. Dù tôi không đến, nó cũng không nỡ bỏ qua.

 

Và lần này, tôi đã cược đúng.

 

Mẹ tôi không thể chấp nhận được chuyện con gái muốn g.i.ế.c con trai, liền ngã bệnh nằm trên giường.

 

Kiến Quân, người từng rơi xuống nước, cũng ngày ngày gặp ác mộng, sốt suốt mấy ngày liền.

 

Bà nội phải chăm sóc cùng lúc ba người bệnh, than trời trách đất:

 

“Tôi đã nói từ lâu, nó là một đứa phá gia chi tử, sao chổi, các người không chịu nghe. Nó hại cả nhà chúng ta rồi đấy.”

 

Bà nội lại đối xử khá khách sáo với tôi, vì giờ đây tôi là lao động duy nhất trong nhà.

 

Sau khi thi xong, tôi liên tục bận rộn trên trấn, bà nội nghĩ rằng tôi đang lo lắng tìm công việc nên không một lời phàn nàn.

 

Thực tế, tôi đang dò la tin tức về Phúc Bảo.

 

Khi biết được nó bị đưa vào trại cải tạo vị thành niên, phải ở đó hai mươi năm, tôi thở phào nhẹ nhõm.

 

Thật là một tin tức tuyệt vời!

 

Thư báo trúng tuyển, tôi nhận được ở trên trấn, hoàn toàn không để lộ chút tin tức nào về làng.

 

Người nhà tôi hiện tại vẫn không biết tôi đã nộp đơn vào đại học.

 

Nhà không có thứ gì đáng để tôi mang theo, nên tôi không cần thu xếp gì cả, thoải mái lên tàu đi đến Đại học Kinh Đô.

 

Trước khi đi, tôi ngay thẳng tố cáo chuyện Điền Trường Quý ăn chặn tài sản.
Bình Luận (0)
Comment