28
Tôi nộp hồ sơ vào ngành y, và ông cụ Lâm, vốn là viện trưởng Học viện Y, đặc biệt quan tâm đến tôi, thường kéo tôi đến nhà ông ăn cơm.
Cậu nhóc đen nhẻm từng cùng tôi lên núi đào thảo dược – Lâm Cẩn Ngôn – giờ đã trở thành nhân vật nổi bật của Học viện Y, vẻ ngoài tuấn tú, phong thái kiêu hãnh, rất thu hút ánh nhìn.
Sau khi trở về thành phố, cậu ấy đã trao đổi thư từ với tôi vài lần, giữa chúng tôi cũng có chút quen thuộc.
Cậu ấy hỏi:
“Tại sao sau này chị không trả lời thư nữa?”
Tôi viện cớ:
“Túi tiền eo hẹp, không đủ tiền mua tem.”
Cậu ấy nhìn tôi đầy uất ức.
Tôi sờ mũi, có chút ngại ngùng. Có lẽ cậu ấy muốn nói rằng, chỉ riêng tiền hoa hồng tôi từng lấy từ việc bán thảo dược cũng đủ mua vài trăm con tem thư rồi.
Thực ra, tôi không muốn có quá nhiều liên hệ với cậu ấy.
Dù sao, kiếp trước cậu ấy là em rể tôi. Mặc dù tôi chỉ gặp cậu ấy một lần vào ngày cậu ấy và Phúc Bảo kết hôn, nhưng dáng vẻ anh tuấn, phóng khoáng đó đã để lại cho tôi ấn tượng sâu sắc. Ở trấn nhỏ, thực sự không có ai đẹp trai như vậy.
Không hiểu tại sao, kiếp này từ đầu cậu ấy đã không ưa Phúc Bảo.
Nhưng tôi rất chắc chắn rằng mình chưa từng xen vào chuyện của họ.
Trong thời gian ở trường, tôi đắm chìm trong biển kiến thức, khao khát học hỏi và không ngừng trưởng thành.
Ngoài cô Trần đến tìm tôi, thời gian còn lại tôi đều vùi mình vào sách vở.
Lâm Cẩn Ngôn chặn tôi ở tòa giảng đường, nhíu đôi lông mày sắc như kiếm:
“Tôi đã tìm chị mấy lần rồi, tại sao chị lại tránh mặt tôi?”
Còn chưa kịp nghĩ ra lý do, một giọng nữ the thé đã chen ngang.
“Anh Cẩn Ngôn, sao anh có thể ở bên nó?”
Lao tới là Phúc Bảo, tóc tai bù xù, quần áo bẩn thỉu, trên người còn bốc mùi thiu thối.
Lâm Cẩn Ngôn không nhận ra nó, ngạc nhiên nhìn người trông như ăn mày này.
Phúc Bảo vô cùng đau lòng:
“Là em, Phúc Bảo đây mà! Anh Cẩn Ngôn, anh nói để em đến Kinh Thị tìm anh.”
Hóa ra, lời khách sáo mà Lâm Cẩn Ngôn từng nói để thoát khỏi sự bám riết của nó, lại trở thành cái cớ mà nó tự dựng lên.
“Vì anh mà em phải chịu bao nhiêu khổ cực, anh không thể không quan tâm đến em.”
Lâm Cẩn Ngôn nhăn nhó, giải thích với tôi:
“Tôi không hề quen cô ta. Từ nhỏ tôi đã nghi ngờ cô ta có vấn đề ở đầu óc, toàn nói những điều tôi không hiểu.”
“Nhanh liên hệ người nhà của cô ta, đưa cô ta về đi.”
Phúc Bảo bị gạt ra, không thể chấp nhận được kết quả này, liền hét lớn:
“Không thể nào! Lại là cô giở trò. Anh Cẩn Ngôn phải là nam chính của tôi, chúng tôi sẽ hạnh phúc bên nhau. Tất cả là do cô phá hủy!”
Tôi thầm nghĩ không ổn, quay người chạy về phía phòng bảo vệ của trường.
Trong khóe mắt, tôi thấy Phúc Bảo rút ra từ túi một con dao.
Những lời nói và cách ăn mặc như kẻ điên của nó sớm đã thu hút sự chú ý của bảo vệ. Ngay khi nó rút d.a.o ra, họ đã nhanh chóng khống chế nó.
Nó thật ngu ngốc.
Không nghĩ xem đây là nơi nào sao?
Những người xuất sắc nhất cả nước đều tập trung ở đây, làm sao để nó có thể làm hại được ai?
Phúc Bảo vốn đã có tiền án, lần này là trốn ra ngoài trong lúc đi khám bệnh. Bị bắt lại, e rằng nó sẽ phải nhận thêm hai mươi năm tù nữa.
Sau đó, tôi đến thăm nó.
Phúc Bảo điên cuồng hét lên:
“Rõ ràng tất cả là vì tốt cho chị! Nếu không có tôi xuyên vào sách này, sau khi học đại học xong chị sẽ phải sống như một kẻ hy sinh vì em trai. Dù có trở thành giáo sư đại học thì sao chứ, chẳng phải cả đời cũng không gả đi được!”
Tôi cười lạnh lùng:
“Việc tôi quyết định như thế nào là chuyện của tôi. Cô dựa vào đâu mà can thiệp vào cuộc đời tôi? Cô làm sao biết được tôi không gả đi vì không ai muốn, mà không phải vì tôi chẳng hề muốn kết hôn?”
Phúc Bảo bỗng dưng ánh mắt mơ hồ, nhìn quanh một lượt, sau đó nhìn tôi trước mặt, giọng chói tai:
“Đồ tiện nhân không biết xấu hổ, chị đã làm gì hả? Sao không chịu gả cho Điền Trường Quý mà sống cho đàng hoàng? Tôi đã sắp xếp cho chị một cuộc đời suôn sẻ như vậy, tại sao nhất quyết phải đi học? Nếu không muốn kết hôn, đến Đại học Kinh Đô làm gì, chẳng phải là muốn quyến rũ Lâm Cẩn Ngôn sao? Chị cái gì cũng tranh với tôi! Chị cứ đợi đấy, nếu tôi được quay lại một lần nữa, tôi nhất định sẽ g.i.ế.c chị trước tiên!”
Tôi đứng dậy, nhìn nó qua tấm kính.
Xuyên sách hay tái sinh đều là những điều may mắn đến mức nào, vậy mà nó còn muốn thêm lần thứ ba.
Thật đúng là mơ tưởng hão huyền.
Phúc Bảo tin tưởng sâu sắc rằng nó có thể tái sinh lần nữa.
Tìm được cơ hội, nó nhảy xuống từ cửa sổ. Vì tầng lầu khá thấp, phải mất vài giờ nó mới chết.
Sau khi nó chết, thế giới không hề sụp đổ như nó từng nói.
Mặt trời vẫn mọc rồi lặn mỗi ngày, y như trước đây.
Lâm Cẩn Ngôn thì bị cảnh tượng rút d.a.o hôm đó dọa cho hoảng sợ, một thời gian dài không đến quấy rầy tôi.
Tôi thì được dịp thoải mái tự do.
Sau này, một lần trên đường trở về ký túc xá, Lâm Cẩn Ngôn ôm một bó hoa hồng chờ tôi.
“Hướng Tình, tôi biết chị hiểu ý tôi.”
“Bây giờ tôi chính thức tỏ tình với chị, xin chị nhất định hãy nhận lời.”
Tôi dừng chân, hơi ngạc nhiên hỏi cậu ấy:
“Tôi không xinh đẹp, cũng chẳng dịu dàng, cậu thích tôi ở điểm nào?”
Cậu ấy khẽ mỉm cười, ánh mắt đầy nhiệt thành:
“Vì sự kiên cường và dũng cảm của chị, niềm tin không bao giờ chịu thua. Chị giống như một bông hoa hồng vậy. Dù có gai, cản người ta ở bên ngoài, nhưng vẫn khiến người ta bị cuốn hút sâu sắc.”
Tôi lắc đầu, bật cười:
“Tôi chưa bao giờ là một bông hoa hồng. Nó quá mỏng manh.”
Tôi chỉ vào bụi cây xanh bên cạnh:
“Tôi nghĩ mình giống một cây đông thanh. Vào mùa hoa lá rực rỡ, tôi chẳng có gì nổi bật. Nhưng đến mùa đông, tôi vẫn không rụng lá.”
“Dù có gặp phải chuyện gì, tôi vẫn đứng đó, lặng lẽ, kiên cường lớn lên.”
30
Sau khi tốt nghiệp, cô Trần ở lại trường công tác. Tôi nhìn cô từng bước đi xa hơn, cao hơn.
Nhìn cô giống như kiếp trước, được lên báo, nhận được vô số lời khen ngợi và tôn vinh.
Rồi tôi cũng lần theo dấu chân của cô, từng chút một đuổi kịp.
Những năm này, cha mẹ tôi không phải chưa từng nghĩ đến việc tìm tôi, nhưng đều bị Kiến Quân ngăn lại.
Một người chị gái phát điên đã gần như khiến cậu ta mất mạng, cậu không muốn thêm một lần nữa.
Tôi cũng giữ đúng lời hứa, đến kỳ hạn đều gửi tiền dưỡng lão cho cha mẹ.
Cả đời này, tôi không kết hôn.
Đối với lời của Phúc Bảo, tôi có một chút đồng tình: Đừng bao giờ sống như một nô lệ cho người khác.
Và tôi nghĩ rằng, tránh xa hôn nhân là con đường đơn giản và hiệu quả nhất.
Ai có thể chắc chắn rằng một người không thể sống tốt hơn khi chỉ có một mình?
Cũng mong bạn và tôi, đều có thể sống như cây đông thanh.
Kiên cường bất khuất, mạnh mẽ không ngừng, dù trải qua đông giá hay hè oi, vẫn giữ được trái tim ban đầu không đổi.
(Toàn văn hoàn)