Tên Tôi Là Hướng Tình - Nhân Tiêu Ngưu Liễu

Chương 9

Về đến nhà, mẹ tôi mắt đỏ hoe, lấy dầu xoa bóp bôi lên tay tôi.

 

“Đồ trời đánh, ra tay với trẻ con mà không nương tay.”

 

Bà cúi đầu, tôi nhìn thấy trên da đầu bà có một mảng trắng to cỡ hạt lạc, bị thím tư giật mạnh đến tróc cả da.

 

Tay tôi đầy vết bầm tím, chỗ thì bị xước, lúc bôi thuốc đau đến mức tôi run lên bần bật.

 

Bôi thuốc xong, nước mắt mẹ tôi lăn dài không ngừng.

 

“Mày sao mà cứng đầu thế, bao nhiêu năm rồi, từ khi sinh Phúc Bảo mày đã không chịu gần gũi mẹ.”

 

“Thà lên núi chịu khổ chứ không chịu nói một lời nhẹ nhàng. Tao sinh dưỡng mày, mày ghét tao đến thế sao!”

 

“Mày cứ nghĩ tụi tao thiên vị, nhưng mày nhìn xem, có nhà nào cho con gái đi học đâu. Dù sao tao cũng từng cho mày đi học rồi.”

 

Nước mắt tôi bất giác rơi, tôi cũng không rõ mình khóc vì điều gì.

 

Kiếp trước, tôi mất cả một đời để chấp nhận việc mình không được yêu thương. Tôi nghĩ điều đó thật đáng buồn.

 

Nhưng, càng buồn hơn là, cha mẹ tôi không phải hoàn toàn không yêu tôi, chỉ là yêu quá ít, quá ít.

 

Tình yêu này khiến tôi từ tuyệt vọng nhen nhóm lên hy vọng, rồi từ hy vọng lại tràn ngập tuyệt vọng, đẩy tôi vào vòng xoáy của đau đớn và dằn vặt.

 

Với linh hồn của một người trưởng thành, tôi đã sống lại ba năm và dần hoàn thiện ký ức thời thơ ấu.

 

Tôi nhớ cha sửa lại cái giỏ tre nhỏ cho tôi, mài lưỡi hái của tôi sáng bóng, thỉnh thoảng còn mang về hai sợi dây buộc tóc màu đỏ từ chợ.

 

Tôi cũng nhớ mẹ buổi tối thắp đèn vá áo cho tôi, sáng sớm để lại cho tôi thêm hai cái bánh bao ngô.

 

Tôi hiểu, nếu không có sự đồng ý ngầm của họ, tôi chẳng thể nào học hết tiểu học được. Dù học phí và các khoản khác đều do tôi tự kiếm.

 

Thời đại này, con cái có chút gì cũng là của cha mẹ.

 



Những gì tôi kiếm được, dành dụm được, trong mắt mọi người, cũng chỉ là tiền cha mẹ tạm thời để cho tôi giữ.

 

Các cô gái trong làng không ít lần ganh tị vì tôi được đi học.

 

Nhiều người trong số họ còn chưa từng bước qua cổng trường.

 

Đôi lúc tôi đã từng nghĩ một cách độc ác rằng, nếu Phúc Bảo không được sinh ra, có phải cha mẹ sẽ yêu tôi hơn một chút không.

 

Nhưng nghĩ xong, tôi lại bật cười, lắc đầu.

 

Không có Phúc Bảo thì cũng sẽ có Kiến Quân.

 

Hai chiếc vòng tay bạc của bà nội, tôi chỉ thấy được hai lần.

 

Kiếp này để tặng cho cha tôi một lần, kiếp trước là vào ngày cưới của Kiến Quân.

 

Ban đầu cả hai đều định để lại cho Kiến Quân, nhưng dưới áp lực của cha mẹ, bà chia cho Phúc Bảo một chiếc.

 

Lúc chia, chẳng ai nhớ đến tôi.

 

Hai chiếc vòng quý giá ấy, kiếp trước khi Phúc Bảo lên cấp hai ở thành phố, bà nội còn chẳng nỡ mang ra.

 

Sau này, khi tôi nhìn thấy hai chiếc vòng đó, tôi hiểu ra một điều sâu sắc.

 

Người thân m.á.u mủ cũng có thể bị phân cấp bậc.

 

Và tôi là người đứng ở bậc thấp nhất.

 

Mẹ hít mũi một cái, ôm tôi vào lòng nói:

 

“Đại Nha, đừng bướng nữa, con gái thì học cấp hai làm gì. Về nhà làm mấy việc thêu thùa, giặt giũ còn hơn là lên núi chịu khổ.”

 

“Phúc Bảo đã kiếm cho mày việc nuôi lợn tốt thế, cả làng ai chẳng ganh tị. Đợi mày lớn chút, mẹ sẽ tìm cho mày một nhà chồng tử tế, gả đi thật rình rang.”

 

13



 

Tôi sực tỉnh, suy nghĩ quay về kiếp trước.

 

Cha mẹ cũng từng nói sẽ gả tôi đi một cách rình rang.

 

Lúc đó nhà vừa xây xong căn nhà mới, cha mẹ đang lo lắng vì năm mươi đồng học phí của Phúc Bảo.

 

Phúc Bảo thấy cha mẹ buồn, liền nói sẽ không đi học nữa.

 

Cha mẹ hoảng hốt, ôm lấy nó, bảo rằng không học thì không có tương lai. Phúc Bảo chu môi, chỉ vào tôi:

 

“Đợi con giống như chị, đến mười tám tuổi gả đi rồi ngày nào cũng mang đồ ngon về cho cha mẹ.”

 

Nó vỗ n.g.ự.c hứa hẹn.

 

Cha mẹ chợt bừng tỉnh: “Đại Nha đã là cô gái lớn rồi.”

 

Ngày hôm sau, bà mai đã đến nhà.

 

Dưới sự phân tích của Phúc Bảo, cha mẹ đã quyết định chọn Điền Trường Quý - người làm nghề g.i.ế.c lợn, không phải vì tám mươi đồng sính lễ mà ông ta đưa, mà vì họ nghĩ tôi sẽ có cuộc sống tốt sau này.

 

Mẹ nói điều này mà không dám nhìn thẳng vào mắt tôi, đầy vẻ áy náy.

 

Quả thật, tôi đã được gả đi một cách rình rang như cha mẹ nói.

 

Lúc đó, sính lễ thông thường chỉ khoảng hai mươi đồng, thế nên người trong mười dặm tám làng đều đến xem cô gái được sính lễ tám mươi đồng như tôi.

 

Nhưng sau khi gả đi, vì chuyện sính lễ, tôi thường xuyên bị đánh.

 

Lưu Trường Quý rất thích uống rượu, cứ uống say là lại nổi điên đánh người.

 

Hắn ta đánh tôi ở những chỗ mà người khác không nhìn thấy, nhiều lần tôi nghi ngờ hắn thực ra không hề say.

 

Mẹ bảo đó là vì tôi từ nhỏ đã cứng đầu, nên phải mềm mỏng một chút, đàn ông đều cần được dỗ dành.
Bình Luận (0)
Comment