Không ngờ đại tù trưởng lại không tiếp nàng ở trong phòng làm việc.
Khi Lorgar đi theo Wendy vào phòng khách ở tầng một của lâu đài thì phát hiện ở trong đại sảnh ngoài Roland Wimbledon ra còn có một người phụ nữ có phần lạ mặt.
Nàng tò mò đánh giá người kia, mà người kia cũng đang nhìn nàng. Nhưng điều khiến cho lang nữ có chút khó chịu chính là trong mắt người phụ nữ có vẻ dò xét, tựa hồ muốn nhìn thấu toàn thân nàng.
- Ngươi đến rồi.
Roland vẫn nói với phong thái thoải mái và nhẹ nhàng như cũ:
- Ta đang tìm ngươi vì ta có một nhiệm vụ mới muốn giao cho ngươi, ngồi xuống rồi nói chuyện.
- Rõ.
Sau khi ở Neverwinter City nửa năm, Lorgar cơ bản cũng đã biết được tính cách không quá chú trọng lễ nghi của đại tù trưởng, nàng vểnh đuôi lên ngồi xuống đối diện với người phụ nữ:
- Thế nhưng xin cho phép ta báo một tin tức liên quan tới Cực Nam cảnh.
- Ồ?
Đối phương nhướng mày:
- Ngươi nói đi.
Lorgar lặp lại một lần nữa những gì mà cha mình nghe được.
- Mặc dù ta không nghĩ thị tộc thành Ironsand có thể gây ra bất kỳ mối đe dọa nào cho cảng Greenwater, nhưng tốt hơn hết là nên đề cao cảnh giác hơn. Phải mất rất nhiều công sức mới khai hoang được một mảnh đất, rất dễ dàng để có thể tiêu diệt nó, đặc biệt là trong tình hình lực lượng chủ lực của Đệ Nhất Quân quay trở lại thành Neverwinter.
- Hóa ra là như thế này.
Roland xoa cằm nói:
- Trên thực tế, khi xây dựng kế hoạch di cư bộ tham mưu đã cân nhắc khía cạnh này. Bây giờ cũng đã gần một năm, bọn họ chắc cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.
Lorgar trầm ngâm.
- Bọn họ là chỉ...
- Ngươi đoán đúng rồi.
Roland cười đáp:
- Cho đến khi mối đe dọa từ trận chiến Thần Ý được dẹp bỏ, Đệ Nhất Quân không thể chăm lo tới mọi ngóc ngách của vương quốc. Còn về những vấn đề ở Cực Nam cảnh phải được giải quyết bằng các lực lượng tại địa phương.
Hắn bỗng ngừng lại:
- Tất nhiên thì cho dù có như thế nào, ta cũng phải cảm ơn cha ngươi. Nếu hắn sẵn sàng gia nhập, vậy thì sự việc sẽ được xử lý ổn thỏa hơn.
- Có lẽ ta có thể viết một bức thư cho cha ta.
Lang nữ đáp lại theo bản năng, mãi đến khi nói ra những lời đó, nàng mới nhận ra rằng mình đã vô tình đứng ở thành Neverwinter… hay nói đúng hơn chính là góc nhìn của đại tù trưởng.
- Nếu đã là đàm phán về mặt chính trị thế thì vẫn là để ta cho.
Roland xua tay:
- Hơn nữa, ta tìm gặp nàng cũng không phải là để thảo luận về một vấn đề nghiêm túc như vậy. Để ta giới thiệu một chút, người phụ nữ đứng bên cạnh ta tên là May. Có thể ngươi đã từng nghe nhắc tới một tên gọi khác của nàng: Ngôi sao Tây cảnh.
- Đoàn kịch… Star Flower?
Lorgar hơi sửng sốt, nàng không có hứng thú với kịch nghệ lắm, thậm chí cái tên này cũng là Echo nói mới biết. Nàng cũng chỉ biết có hai diễn viên được người Neverwinter vô cùng yêu thích. Đoàn kịch Star Flower cũng được vì thế mới nổi tiếng.
Nhưng điều này có liên quan gì đến nàng?
- Ngươi là công chúa thứ ba của thị tộc Wildflame đúng chứ? Không hổ là tộc người sa mạc, quả thật có chút khác biệt so với chúng ta.
Cuối cùng May cũng thu hồi ánh mắt dò xét, đứng dậy chào nàng một cách ưu nhã.
- Lần đầu gặp mặt, mong hợp tác sau này tiểu thư Lorgar giúp đỡ.
Hợp tác? Lorgar ngơ ngác nhìn đại tù trưởng, nếu đối phương đã không phải là phù thủy, nàng cũng không có năng lực biểu diễn như Echo, vậy hợp tác bắt đầu từ đâu?
- Là như thế này.
Roland nhếch khóe miệng:
- Ngươi có nhớ ta đã từng nói rằng muốn làm càng nhiều người chấp nhận những phù thủy có năng lực tương tự như ngươi không? Linh hồn và ngoại hình không nên cho vào một chỗ, cho dù họ có những bộ phận khác người thường hay là có vảy trên khuôn mặt thì về cơ bản họ vẫn là một người trong chúng ta. Và để làm được điều này, chắc chắn hí kịch chính là cách nhanh nhất
- Ngươi muốn ta đi diễn kịch sao?
Lorgar đột nhiên hoảng sợ, tuy rằng sau khi quyết tâm không che dấu kín tai và đuôi, nhưng người địa phương cũng không có lộ ra vẻ bài xích nàng. Thế nhưng cái này khác hoàn toàn với việc cố ý đứng nơi tiêu điểm ánh mắt của công chúng.
- Nhưng ta không biết gì về diễn kịch, đó cũng không phải là thứ ta giỏi. Hơn nữa, ta không cảm thấy có ác ý rõ ràng nào trong thành Neverwinter, có lẽ ngươi nên đi tìm người khác...
- Đừng lo lắng.
Roland dường như hiểu được điều nàng đang nghĩ.
- Ngươi không cần phải biểu diễn trước mặt mọi người, khán giả không phải là người Neverwinter. Đây là một trải nghiệm từ trước tới nay chưa từng có, ta gọi đó là điện… không, “ma ảnh”.
- Ma ảnh?
Lang nữ lặp lại.
Đại tù trưởng nhặt một miếng thủy tinh kỳ lạ ở trên bàn và lắc nó với nàng, sau đó nàng mới nhận ra rằng nó không phải là một vật trang trí bình thường. Nó có hình lăng trụ màu trắng bạc được khảm ba viên đá quý chói lọi, xung quanh có khắc một số sọc xanh lam mờ nhạt, dưới sự dao động nàng thậm chí có thể nhìn thấy ánh sáng lạnh lẽo chạy theo đường nét khắc đó.
- Thứ này được gọi là ấn phù thời gian, giống như ấn phù thần ý, nó là một kỹ thuật còn sót lại từ thời đại Taquila. Nó có thể thực hiện nhiều hiệu quả ma lực thông qua sự kết hợp của các loại ma thạch khác nhau.
Hắn giải thích:
- Nhưng chức năng của thời gian không phải là để thay đổi thời gian mà là để ghi lại một khung cảnh và phát đi phát lại. Nếu không phải vì chiến thắng này thì đã thu thập được rất nhiều ma thạch chất lượng cao từ Khủng Thú và ma quỷ cấp cao. Không dễ dàng để có được một ấn phù có giá trị như vậy. Nói cách khác, sân khấu của buổi biểu diễn này không phải ở trên quảng trường trung tâm, cũng không phải ở bất kỳ một tấc vuông nào hết, mà chính là ở thế giới thực này.
- Khi ta nghe tin ma lực có thể làm được những điều kỳ diệu như vậy, ta không thể diễn tả được sự ngạc nhiên và vui sướng trong lòng.
May thở dài xúc động:
- Tiểu thư Lorgar có lẽ không hứng thú lắm với kịch nên có lẽ không biết quá nhiều, hơn nữa cũng không rõ điều đó có nghĩa là gì. Diễn viên bị ảnh hưởng bởi các yếu tố như tuổi tác, kinh nghiệm, trạng thái... Rất khó để duy trì phong độ giống như nhau trong mọi vở diễn, vì vậy đỉnh cao cũng luôn chỉ có một lần.
- Nhưng bây giờ bệ hạ có thể ghi lại cảnh này, có nghĩa là chỉ cần chuẩn bị trước và diễn tập thêm vài lần nữa thì đã có thể tái hiện lại màn trình diễn tuyệt vời nhất mà mọi chuyển động và mọi biểu cảm đều được tập trung hoàn toàn. Điều này giống y như một phép màu đối với chúng ta!
- Nghe nói rằng loại ấn ký này ban đầu chỉ được dùng để ghi lại các hội nghị và nghi lễ quan trọng. Giờ nó có thể được kết hợp với kịch và quyết định diễn tập một câu chuyện dựa trên bối cảnh có thật. Ta phải nói ý tưởng của bệ hạ thực sự quá là thiên tài.
May không tiếc lời khen ngợi:
- Ta dám cá rằng chỉ cần tin tức được tung ra, không một diễn viên kịch nào có thể thờ ơ. Dù cho có trả lại kim long, họ cũng sẽ không bao giờ bỏ lỡ cơ hội mang tính lịch sử này.
- E hèm.
Đại tù trưởng hiếm khi lộ ra vẻ xấu hổ.
- Đương nhiên, đoàn Star Flower sẽ có được vinh dự này tốt hơn. Hai năm qua, các ngươi đã trả giá rất nhiều để tuyên truyền sắc lệnh.
Nói xong, hắn nhìn về phía Lorgar:
- Ngươi nghĩ như thế nào? Câu chuyện này có thể nói là thiết kế riêng cho ngươi. Ta đã mất gần nửa tháng rảnh rỗi mới viết xong đấy.
Ngay cả đến cuối cùng, Lorgar vẫn chưa hiểu rõ ma thuật rốt cuộc là chuyện gì. Nàng không thể liên hệ đoàn kịch với kỳ tích vưới nhau, nàng cũng không muốn dành thời gian quý báu của mình cho một việc không thú vị như vậy. Chỉ là khi nghe đại tù trưởng nói vở kịch này được dựng riêng cho nàng, nàng lại không tự chủ được mà thay đổi quyết định.
- Nếu đã như thế… vậy thì ta sẽ thử xem sao.
Lorgar rung tai và đáp.