- Phù… Thiếu…
Khi Lorgar bò ra ngoài từ trong ổ chăn ấm áp, nàng cảm thấy đầu mình vẫn còn hơi đau. Nàng chép chép miệng, môi răng vẫn tàn lưu lại mùi hương của rượu trắng dâu tây.
Xem ra… Lại uống quá nhiều rồi.
- Ui da…
Nàng không nhịn được mà phát ra một tiếng nức nở nho nhỏ từ trong cổ họng.
Trạng thái như vậy từ sau khi xuất chinh trở về đã giằng co hơn một tuần.
“Đầu sỏ gây tội” tự nhiên là đại tù trưởng Roland Wimbledon.
Tất cả phù thủy tham gia chiến đấu đều được một bút khen thưởng phong phú, ít thì mười tờ tiền giấy, nhiều thì hơn một trăm. Nàng làm chiến sĩ tiền thuê s cũng thu hoạch ba mươi lăm khối khen thưởng, nếu đổi thành kim long thì phải được khoảng một trăm cái.
Khao thưởng sau trận chiến vốn là chuyện bình thường. Dũng sĩ Mojin nguyện ý hy sinh trong quyết đấu thần thánh, ngoài thể hiện sự anh dũng và vinh quang, cũng là vì tranh thủ được nhiều khen thưởng hơn… Tài nguyên sa mạc nghèo nàn rất khó để chia cho mỗi người, muốn để bản thân mình sống tốt hơn, vậy thì không thể không cạnh tranh.
Nhưng thái đội của mọi người trong Liên minh Phù Thủy với khen thưởng lại hoàn toàn khác biệt.
Mỗi khi kết thúc tiết học buổi tối, trong đại sảnh thành bảo lúc nào cũng vô cùng rộn rã.
Trong túi có lợi nhuận, thú vui lớn nhất của các nàng chính là móc tiền giấy ra trao đổi đủ loại kiểu dáng đồ ăn với phòng bếp, sau đó cùng chia sẻ với mọi người. Đặc biệt là Andrea, chẳng những được nhiều khen thưởng nhất mà cũng cực kỳ sở trường trong việc tổ chức tiệc, thậm chí có thể nói phong trào này là do một tay nàng kéo lên.
Không thể không nói, những tờ giấy xinh đẹp này giống như ẩn chứa một ma lực thần kỳ, tiêu xài hoàn toàn không có áp lực. Chỉ khi xong việc tiến hành trao đổi, Lorgar mới phát hiện cả đêm mọi người chi tiêu cộng lại thật sự có hơi đáng sợ.
Nhưng hoạt động như vậy căn bản không dừng lại được…
Đây vẫn là lần đầu tiên lang nữ cảm nhận được sự tiếp xúc thân mật như thế với bạn cùng lứa tuổi… Sau khi quyết định gia nhập Liên minh Phù Thủy, nàng nhanh chóng được mọi người tán thành và tiếp thu, sự tin tưởng đó thậm chí làm nàng có hơi thụ sủng nhược kinh. Dù cho phù thủy ra đời trong người Mojin được gọi là thần nữ và được hầu hết người dân trong tộc tôn kính, nhưng giữa các thần nữ với nhau lại có rất ít người thân thiết với nhau. Dù gì các nàng là lưỡi dao sắc bén trong cuộc tranh đọa địa vị giữa các tộc, đừng nói là ăn uống với nhau, mà ngay cả việc gặp mặt đều sẽ hoàn toàn cảnh giác.
Đương nhiên, tuy mọi người đều có tiền dư, nhưng muốn tận tình chè chén Kei Os Drinks vẫn là hơi khó khăn. Bởi vậy, Andrea còn nghĩ ra mấy trò chơi đoán bài, thắng thì được uống còn thua thì phải uống rượu trắng, không cho sử dụng năng lực, tay cầm đá thần mới được tham gia…
Sau đó, nàng biến thành như bây giờ.
Chẳng lẽ nàng lại đen đủi như vậy à? Tất nhiên là Lorgar sẽ không thừa nhận, cho nên tất cả là lỗi của đại tù trưởng. Nếu không phải hắn sáng tạo ra khen thưởng tiền giấy này, mà phát kim long như trước, nàng không tin là mọi người sẽ lập tức tiêu hết một cách khẳng khái như vậy đâu!
Không được, không thể tiếp tục như vậy nữa.
Lang nữ vỗ vỗ vào mặt mình.
Đừng quên ngươi là tới để mài giũa đạo võ sĩ, còn phóng túng bản thân như vậy nữa thì tài nghệ sẽ hoang phế mất!
Nàng chưa từng nhìn thấy những phù thủy thần phạt đó chúc mừng giống như vậy, bất cứ lúc nào, các nàng đều là nghiêm túc trầm ổn, đây mới là kinh nghiệm thời gian rèn luyện võ sĩ kiệt xuất!
Lorgar hít sâu một hơi, khoác áo lông và xoay người xuống giường. Nàng định rửa mặt xong sẽ tới Biên Thùy Thành thứ ba nhìn xem.
Mỗi người ở đó đều có thân thủ bất phàm, nếu không được ra khỏi thành một mình thì tìm các nàng luận bàn cũng là một lựa chọn không tồi.
Vừa mới ra khỏi phòng ngủ, nàng đã chú ý tới nửa tấm da dê nhét ở kẹt cửa phòng khách.
Sau khi gia nhập Liên minh Phù Thủy, nàng cũng chuyển tới ở chung với Snowron trong tòa nhà khu phù thủy trong thành bảo. Nhưng bình thường chỉ lúc cần thiết Snowron mới ở trong phòng ngủ, bởi vậy phần lớn thời gian trong phòng chỉ có một mình nàng.
Vậy nên đây là đồ cho nàng à?
Lorgar tò mò rút trang giấy ra, lại phát hiện đó là một bức thư. Mở giấy niêm phong ra, ánh vào trong mắt là bút tích quen thuộc của cha nàng.
- Con gái của ta, con sống ở thành Neverwinter thế nào? Không có ai bắt nạt con chứ?
Không có mở đầu và tìm từ rườm rà trong công văn Bắc Quốc, chữ viết vẫn vô cùng qua loa như xưa, lại phút chốc làm nàng ngửi thấy một chút hương vị của sa mạc.
Nàng không khỏi vẫy đuôi.
Dù lúc ly biệt, Lorgar đã hạ quyết tâm và cũng không cho rằng mình cần gia tộc chăm sóc. Nhưng khi nhìn thấy những dòng chữ này, nàng vẫn cảm nhận được sự ấm áp từ tận đáy lòng.
- Sao có thể, ngươi nghĩ ta là đứa trẻ ba tuổi à?
Nàng lẩm bẩm.
- Hừ, nghĩ cũng là hỏi thừa, bởi vì ngươi là Lorgar Burnflame, Tam công chúa của thị tộc Wildflame, chỉ có ngươi bắt nạt người khác chứ người khác không thể bắt nạt ngươi, đúng không?
- Hiện giờ thành viên thị tộc đã di chuyển từ thành Ironsand tới cảng Greenwater, cũng được chia một mảnh đất tốt gần sông. Tuy không biết đại tù trưởng đối xử với ngươi như thế nào, nhưng ít ra ở phía bên này, hắn không nuốt lời. Những hứa hẹn trong quyết đấu thần thánh đều đang được thực hiện, chỉ cần tìm một công việc sẽ không sợ bị đói. Vậy nên bộ tộc di chuyển tới càng ngày càng nhiêu, cũng xảy ra không ít mâu thuẫn vì tranh đoạt tài nguyên.
- Nhưng cách làm của những người Bắc quốc này khác với nữ vương Greenwater. Bọn họ nghiêm cấm bí mật chiến đấu, kiên quyết dùng luật pháp Bắc quốc để giải quyết vấn đề. Hiệu suất hơi thấp một chút nhưng ít ra chúng ta không cần lo lắng bị coi như vật phẩm tiêu hao. Người Sand tán thành chuyện này cũng không ít nên trật tự cũng coi như không tệ.
- Ngoài việc xây dựng lại cảng Greenwater, bộ tộc còn khai khẩn rất nhiều đồng ruộng ở ngoại thành thành phố, gieo trồng lúa mạch được vận chuyển tới thông qua con sông bên trong. Fallendragon Ridge phái vài tốp người tới dạy chúng ta cách đào mương, bón phân, thu hoạch. Không thể không nói, người Bắc quốc muốn lấp đầy bụng thật là quá dễ dàng. Chúng ta cực khổ mới thu thập được đồ ăn từ ốc đảo, bọn họ nhẹ nhàng đã trồng ra, còn tốt hơn chúng ta vài lần. Bây giờ cuộc sống của mọi người hầu như đều giống như người Bắc Quốc. Không phải ta nói chuyện này không tốt, nhưng không cần đi săn những con mồi gian trá đó để mài giũa ý chí và sức mạnh của mình, ta vẫn luôn cảm thấy như thiếu thứ gì đó… Con gái của ta, ngươi có biện pháp nào hay không?
- Mấy vấn đề này ngươi phải hỏi anh cả mới đúng.
Lorgar bĩu môi rồi tiếp tục đọc.
- Nói xong chuyện bên này, cũng nên nói tới chuyện của ngươi rồi. Nếu… Ta nói là nếu như đại tù trưởng đối xử với ngươi cũng không tệ lắm, không bằng ngươi hãy tìm một cơ hội thể hiện ý muốn phụng dưỡng với hắn. Nghe nói yêu thích của quý tộc Bắc quốc rất nhiều, nói không chứng hắn chính là kiểu người…
Lang nữ lập tức trợn mắt lên.
- Được rồi, rút móng vuốt về đi, ta chỉ thuận miệng nói mà thôi. So với chuyện này, thật ra ta càng muốn biết thân thủ của ngươi tiến bộ đến trình độ nào rồi? Gặp được kẻ địch đáng sợ đến mức độ nào? Chắc hẳn so với lúc rời đi ngươi đã tiến bộ rất lớn đúng không? Nhưng ngươi phải nhớ rằng, bất cứ lúc nào cũng không cần nóng nảy và mù quáng, vĩnh viễn đừng quên con đường mà mình theo đuổi.
Đọc đến đoạn này, Lorgar chỉ cảm thấy gương mặt nóng ran, e lệ tới nỗi muốn cúi đầu xuống.
Đúng là gặp ma quỷ, còn xảy ra một trận chiến lớn với chúng nó, nhưng tác dụng của nàng cơ bản là bằng không. Vốn tưởng rằng tiền tuyến là nơi tiếp xúc bởi kẻ địch sớm nhất, không ngờ cuối cùng đối phương căn bản không thể đi vào trong ba trăm mét trận địa. Ngoài bị một cột đá kì lạ làm cho mặt xám mày tro, ngay cả mặt kẻ địch nàng cũng chưa nhìn thấy.
Sớm biết như thế thì thế nào nàng cũng sẽ không lựa chọn ở lại tiền tuyến… Tốt xấu doanh địa pháo phía sau còn coi như đánh một trận.
Ngoài chuyện này, súng đạn mà đại tù trưởng chế tạo cho nàng, nàng sử dụng vô cùng không quen. Uy lực đúng là đáng sợ nhưng nàng vẫn luôn cảm thấy đó không phải là sức mạnh của cá nhân nàng. Không thể khống chế theo ý mình, cũng sẽ không ngừng trưởng thành theo sự mài giũa, rất khó để liên hệ nó giữa một môn võ kỹ.
Hơn nữa nghĩ đến sự phóng túng sau trận chiến, Lorgar không khỏi cảm thấy càng thêm chột dạ.
Nếu không phải cuối bức thư còn có một đoạn ngắn, nàng cơ hồ đều tưởng chạy như bay tới Biên Thùy Thành thứ ba.
Nhưng nội dụng trong đoạn cuối cùng này lại làm lang nữ nhíu mày.
- Đúng rồi, còn có một phiền toái nho nhỏ. Ta nghe nói gần đây thành Ironsand không yên ổn lắm, hình như các thị tộc lớn vẫn chưa di chuyển cảm thấy vô cùng không hài lòng với một lượng lớn người Sand rời khỏi ốc đảo Sliver River, nhưng ta cũng không rõ tình huống cụ thể như thế nào. Còn chuyện muốn nói với đại tù trưởng hay không là do ngươi lựa chọn. Nếu hắn trách móc ngươi nặng nề vì dáng vẻ quá mức của ngươi, làm hắn ăn chút đau khổ cũng là bình thường, không phải sao?
Vấn đề này cơ hồ không cần do dự.
Lorgar cát gọn giấy viết thư rồi đẩy cửa phòng ra, định đi tới thành bảo một chuyến, đúng lúc nhìn thấy Wendy xuất hiện ở hành lang.
Nàng vội vàng bước tới hành lễ.
- Xin hỏi, ngươi có thể dẫn ta tới gặp bệ hạ không? Ta có chuyện quan trọng muốn nói với hắn.
- Trùng hợp vậy?
Wendy chớp mắt rồi cười khẽ.
- Đúng lúc bệ hạ cũng muốn gặp ngươi, đi theo ta.