Toàn bộ khu tinh luyện, dù là vận chuyển dỡ hàng hay là thu thập đều cố gắng hết sức chọn dùng động lực hơi nước để thay thế cho sức người, trình độ cơ giới hóa xem như là cao nhất thành Neverwinter.
Bởi vì nó cần phải nuốt vào một lượng lớn than đá và dầu thô, vậy nên từ trên không nhìn xuống khu xưởng, trông nó như một quảng trường hình chữ nhật rộng lớn vậy. Phía Bắc đối diện sông Xích Thủy, vừa là bến tàu chuyên dùng vừa là bãi than đá. Mấy dây băng chuyền liên động với máy hơi nước không ngừng vận chuyển than đá vào trong phòng nồi hơi, dây đen vận hành song song hợp quy tắc và mặt đất cứng màu xi măng xám xung quanh hình thành sự đối lập rõ ràng.
Một chỗ khác trong quảng trường dùng để để dầu mỏ gửi đến từ Shallow bằng đường thủy, quỹ đạo và xe tải lui tới cấu thành phong cảnh của một nửa bức tranh. Khi khuyết thiếu than đá, phòng nồi hơi cũng có thể trực tiếp sử dụng nhiên liệu dầu chưa tinh luyện như một vật để đốt cháy.
Kho hàng trữ dầu phía Tây tháp phân đoạn trước mắt đã xây được một nửa, giống như một pháo đài được tạo nên từ các kho hàng bê tông xếp thành hàng ngang vậy. Tạo hình tục tằng này không hề hợp với tòa nhà nhỏ cư trú bờ bên kia sông, lại có một vẻ đẹp nói không nên lời. Đồng thời Roland biết, kỹ thuật hàm lượng của nó không hề thấp, van giảm áp, kiểm tra cửa sổ, ống vận chuyển, thiết bị phòng tĩnh điện… Từ chi tiết kiến tạo đến chương trình sử dụng, nếu không có tích lũy của nhà máy hóa chất lúc trước, chắc chắn sẽ không thể thuận lợi như bây giờ.
Điều làm hắn cảm thấy vui mừng chính là hắn chỉ xét duyệt và phúc đáp ý kiến cuối cùng về toàn bộ phương án, quá trình thiết kế bên trong đều do bộ xây dựng và bộ hóa chất cùng nhau hoàn thành. Hiển nhiên là khu mỏ khu lò nung và những công trình khác đã làm cho bọn họ tích lũy được một lượng lớn kinh nghiệm, cũng to gan ứng dụng kinh nghiệm đó trên hạng mục mới này. Bởi vì thời đại này chưa xuất hiện tiêu chuẩn thống nhất ngành sản xuất, vậy nên từ thang máy tới tời kéo, mỗi loại máy móc đều yêu cầu sau khi các định tham số ở hiện trường rồi mới giao cho nhà xưởng tiến hành gia công lắp ráp. Nếu không có kiến thức kỹ thuật cơ bản và trình độ biết chữ, chỉ mỗi việc giao lưu giữa hai bên thôi cũng khó có thể mà thực hiện được.
Sau khi cưỡng chế mở rộng phổ cập giáo dục hai năm đã dần dần hiện ra hiệu quả.
Nhiệt độ nồi hơi không ngừng tăng cao, dầu mỏ bị đun nóng thành trạng thái hơi nước ùa vào tháp phân đoạn… Điểm này có thể nhìn ra nhờ vào tuyết đọng trên thân tháp hóa thành từng sợi hơi nước. Giờ phút này gió Bắc cơ bản đã bình ổn, chỉ còn lại những bông tuyết bay đầy trời chậm rãi rơi xuống. Nhưng người dân đi tới tham quan không có hành động gì, bọn họ chỉ nhìn chăm chú vào tòa tháp cao xinh đẹp này, hơi thở thở ra hô ứng cùng hơi nước phun ra từ các loại máy móc trên quảng trường. Trong mùa đông giá rét không nhìn thấy ánh mặt trời này, vậy mà lại hình thành một loại cảm giác ấm áp không hề yếu thế.
…
- Đẹp quá.
Edith đứng trên cầu lớn sắt thép và lẩm bẩm.
Nơi này cách khu tinh luyện khá xa, vậy nên bóng người thưa thớt hơn rất nhiều. Ngẫu nhiên có người đi ngang qua cơ bản cũng muốn đi về phía tháp cao, ngoài chứng kiến một vật mới lạ ra đời, cũng là vì có thể được một lần nhìn thấy quốc vương bệ hạ. Nhưng khi đi qua trân châu của Bắc địa, phần lớn người đều sẽ không tự chủ được mà nhìn về phía nàng và người bên cạnh nàng mấy lần… Không thể nghi ngờ là trong mắt bọn họ, hai cô gái đứng trong tuyết này đều có vẻ đẹp làm người rung động.
Không phải đó là cái ống khói sao? Cuối cùng là đẹp ở chỗ nào vậy? Kohl thầm mắng trong lòng nhưng lại không dám nói ra.
- Nếu ngươi muốn nhìn thì sao không đi cùng tòa thị chính? Rõ ràng đại nhân Barov đã sắp xếp vị trí càng tốt hơn, bệ hạ cũng…
Địa thế nơi này tuy cao, tầm nhìn rộng mở, nhưng bởi vì khoảng cách khá xa nên cũng không thể nhìn một cách rõ ràng. Quan trọng hơn là đây vốn là một cơ hội tốt để bồi dưỡng tình cảm… Thật ra nhìn thứ gì không quan trọng, tất cả quan viên của tòa thị chính tập trung lại với nhau, ý nghĩa đã không chỉ ở tham quan. Đổi thành cách nói của thời đại quý tộc, thì đây giống như là một bữa tiệc, trọng điểm tuyệt đối không ở việc ăn uống mà là đối tượng nói chuyện với ngươi và những đồng bọn mới kết bạn.
Đối với người chị cực kỳ am hiểu giao tiếp mà nói, nàng không thể nào không biết những đạo lý này. Rõ ràng nói để hắn dụng tâm mài giũa ở tòa thị chính, có cơ hội như vậy mà lại cố ý vắng họp. Có đôi khi, hắn thật sự không rõ trong đầu đối phương đang nghĩ gì nữa.
Nhưng mà Edith khẽ liếc qua lập tức làm Kohl ngậm miệng lại.
- Đương nhiên là vì ngươi, em trai yêu quý của ta.
Nàng nói một cách nhẹ nhàng và hài hước.
- Ngươi thật sự muốn xuất hiện trước mặt cách quan viên với dáng vẻ này sao?
Đợi đã, không phải đây là yêu cầu của ngươi à?
Mặc mấy kiểu quần áo đó ở nhà thì thôi đi, không ngờ cuối cùng lại bị ép mặc ra ngoài. Nếu như bị người quen nhìn thấy thì chỉ sợ hắn cũng chỉ có thể nhảy cầu.
A a a! Đều do hắn nhàn tới nỗi nhàm chán cầm quần áo của chị ấy khoa tay múa chân bị bà chị đột nhiên về nhà nhìn thấy, dẫn tới bị nắm nhược điểm, nếu không sao hắn có thể thỏa hiệp một cách dễ dàng như vậy được.
Kohl đang định hơi tỏ vẻ kháng nghị thì phía sau bỗng nhiên vang lên một tiếng huýt sáo ngả ngớn.
Hắn lập tức cảm thấy khuôn mặt nóng ran, theo bản năng mà giữ chặt cổ áo muốn vùi đầu xuống.
- Chà, đây cũng không phải là phương pháp ứng đối chính xác đâu.
Một bàn tay chống dưới cằm làm hắn không thể không ngẩng mặt lên lần nữa.
Sau đó Kohl nhìn thấy trân châu của Bắc địa xoay người lại, liếc mắt nhìn tên người qua đường kia bằng ánh mắt khinh miệt… Sự lạnh lùng cách người ở nghìn dặm trong ánh mắt đó ngay cả hắn cũng không nhịn được mà rùng mình. Chỉ thấy đối phương lùi về phía sau hai bước, cũng không dám nói thêm câu nào nữa mà nhanh chóng rời khỏi phạm vi tầm mắt của nàng.
- Hiểu chưa?
Edith nhún vai.
- Đây cũng là một loại khảo nghiệm với ngươi đó.
-… Nếu mặc quần áo như bình thường thì căn bản ta sẽ không gặp phải loại chuyện này.
Kohl nhỏ giọng thầm nói.
- Nhưng ngươi muốn tham dự vào trong chính sự thì nhất định sẽ xảy ra những chuyện không thể kháng cự cùng loại như vậy. Điều duy nhất ngươi có thể làm là chấp nhận nó, cũng thử khống chế nó.
Nàng hơi dừng lại.
- Chẳng lẽ ngươi cho rằng lúc ấy, khi Deflick tiến vào chiếm giữ Bắc cảnh, ta cam tâm tình nguyện mỉm cười nghênh đón hắn à? Vạn vật trên thế gian này đều tồn tại một mặt trái, mấu chốt ở chỗ ngươi nhìn nó từ góc độ nào thôi. Hơn nữa, lúc ngươi không cầm lòng được mà thử quần áo của ta, thật ra trong lòng cũng đang chờ mong giây phút đó chứ gì.
Kohl không khỏi cứng người lại, chị ấy có thể nói một vài chuyện căn bản không phù hợp với lẽ thường một cách đạo lý rõ ràng. Lúc này lựa chọn tiếp tục cãi chày cãi cối chỉ biết thất bại thảm hại, cách làm chính xác nhất chỉ có im lặng lấy đãi.
Còn câu cuối cùng hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận!
Nhưng vẻ đẹp trong lời nói vừa nãy của nàng cũng là bởi vì góc độ khác nhau sao?
Sau khi hỏi ra vấn đề trong lòng, Kohl rõ ràng bắt giữ được nét ửng hồng trên má đối phương.
- Ngươi còn nhớ mùa đông thành Evernight như thế nào không?
- À…
Hắn hơi ngạc nhiên, trong đầu lập tức hiện ra hình ảnh nối tiếp nhau, nhưng bên trong rất ít có dáng vẻ thành phố, phần lớn hình ảnh đều dừng lại trong bức tường có lò sưởi ấm áp, rượu mạch và tiệc tối, cảnh tượng có thể nghĩ đến hầu như tất cả đều là cảnh tượng trong nhà. Một lúc lâu sau, hắn mới nói một cách không chắc chắn.
- Nhìn qua tương đối… Yên lặng?
- Là tĩnh mịch, giống như toàn bộ mảnh đất đều bị đóng băng vậy.
Edith nhìn về phía tháp cao phía xa.
- Ta vẫn luôn cho rằng đó mới là bình thường trong mùa đông, nhưng bây giờ nhìn lại cũng không phải là như thế.
Nàng thở ra một hơi lạnh.
- Bây giờ ngươi nhìn thấy gì? Đất đang hô hấp, mà những sương mù này chính là minh chứng tốt nhất.
- Ta không… hiểu cho lắm.
- Chuyện này chứng minh tự nhiên có thể bị con người thay đổi.
Trân châu của Bắc địa gằn từng chữ.
- Mọi người không cần nhìn bầu trời mà sống, không cần tuân theo quy tắc của đất trời. Bị nó áp chế chỉ là bởi vì bản thân nhỏ yếu, mà sau khi mạnh mẽ đến một trình độ nhất định, thậm chí chúng ta còn có thể cải tạo thế giới… Sức mạnh như vậy chẳng lẽ còn không đủ đẹp sao?
Nhưng Kohl lại nhìn thấy một thứ khác càng đẹp hơn.
Cô gái nói ra những lời này giống như đang phát ra ánh sáng khó có thể miêu tả, mái tóc dài màu lục tung bay theo tuyết, đẹp hơn bất cứ phong cảnh tự nhiên nào. Hai má ửng hồng càng làm giảm đi vài phần sắc bén trong dĩ vãng, làm sườn mặt trắng nõn trở nên vô cùng sinh động.
Trong lòng hẳn bỗng nhiên dâng lên một cỗ xúc động mãnh liệt… Hắn muốn biết, thế giới trong mắt Edith Kant rốt cuộc có dáng vẻ gì?
…
- Ra, ra dầu rồi!
Theo tiếng hoan hô bên cạnh thápsố một, đám người dần dần trở nên xôn xao.
- Ra cái gì?
- Nghe nói hình nhue là dầu!
- Dùng để rán bánh à?
- Sao có thể, bên kia là bãi than đá chứ có phải thịt mỡ đâu.
- Quan tâm nó là gì làm gì, nếu là thứ mà bệ hạ muốn thì nhất định có ý nghĩa không bình thường.
- Vậy nên chúng ta có thể chúc mừng đúng không?
- Đúng vậy, bệ hạ vạn tuế!
- Bệ hạ vạn tuế!
Lập tức có càng nhiều người hơn gia nhập hàng ngũ hoan hô, cho dù bọn họ hoàn toàn không rõ ý nghĩa của tòa tháp phân đoạn này, nhưng cũng không ngại với việc bọn họ chia sẻ niềm vui sướng này với nhau trong khoảnh khắc này.
Tiếng nước sôi sục ồn ào khuếch tán như sóng triều, chỉ trong mấy phút đồng hồ, toàn bộ khu tinh luyện đã trở nên sôi trào. Dưới thanh thế như vậy, Tà Ma Chi Nguyệt làm người sợ hãi giống như đều rút đi sắc thái ngày xưa.
Nhìn cột khói đen trắng xuất hiện bên bờ sông cùng với tháp cao màu bạc thoắt ẩn thoát hiện trong làn sương và tuyết rơi, trong lòng Roland tràn ngập cảm giác thành tựu.
Nếu nói làn khói đặc chiếm cứ vùng núi sườn núi phía Bắc đại biểu cho quặng hỗn hợp than với sắt và thành quả cách mạng công nghiệp đầu tiên, vậy thì cột khói bốc lên ở nơi này mang ý nghĩa là một thời đại mới đã đến.