- Đừng làm vẻ mặt nghiêm túc như vậy chứ.
Nightingale bỗng nhiên cười nói.
- Thật ra dù ngươi nói gì ta cũng sẽ tin mà. Nhưng ngươi cũng phải cho ngươi khác một chút thời gian để tiếp thu chứ, nếu không ngươi nói mấy đồ vật chỉ to bằng bàn tay lại có thể làm hàng nghìn hàng vạn ma quỷ hoá thành tro bụi, dù là ai cũng không thể lập tức tưởng tượng nổi, đặc biệt là sau khi nhìn thấy vật thật mà Lucia tách ra.
- Có à?
Roland sờ khuôn mặt của mình, có lẽ là suy nghĩ đến việc loài người phải đối mặt với cuộc chạy đua sinh tử với thời gian, làm hắn không tự giác được mà sinh ra cảm giác nguy cơ.
- Nhưng ngươi nói cũng đúng, dù gì khi chưa tận mắt nhìn hấy, ngay cả ta cũng không quá tin tưởng.
Hắn xoay người, nắm “cục đá” không chút thu hút kia ở trong tay.
Chuyện này là khởi đầu của con đường rượt lửa -- kim loại Uranium đã được tinh luyện.
Chỉ dựa vào vài câu nói thật sự rất khó để người ta liên hệ nó với “vật tranh phát sáng”. Tầng ngoài màu bạch kim vì oxi hoá mà trở nên ảm đạm không ánh sáng, xúc cảm lạnh lẽo nhìn thế nào cũng không cảm thấy liên quan tới ánh sáng và nhiệt độ. Nhưng Roland biết, chỉ cần ở trong điều kiện thích hợp, tự nhiên sẽ thể hiện được sự thần kỳ của nó.
Vì thu thập nó mà sau khi hội nghị kết thúc, Lucia và Speer phải bận rộn gần một tuần ở khu mỏ North Slope, phân giải tất cả đá hoa cương rách nát xung quanh quặng mỏ. Vì thế nữ bá tước còn rất oán giận, cho rằng bắt nàng lật tới lật lui ở núi đá hỗn loạn là hành động mất đi sự ưu nhã, cũng coi đây là lý do mượn năm học đồ từ toà thị chính.
Thành quả lại vẫn là một chút xíu.
So với khối Uranium coi như hàng mẫu ban đầu, độ tinh khiết của kim loại Uranium to bằng ngón tay cái này cao tới hơn chín mươi phần trăm, cũng phân chia thành hai tầng dưới sự điều chỉnh của Lucia. Bên ngoài là Uranium – 235, còn lại là Uranium – 238, tỉ lệ thành phần là 1:99, mà đây cũng là tỉ lệ thiên nhiên trong tự nhiên của hai kim loại này.
Nói cách khác, độ dày chưa bằng một sợi tóc của tầng bên ngoài của nguyên tố Uranium đã có thể được gọi là “cấp vũ khí”.
Làm nuclide ổn định, dù là 238 chiếm phần lớn lại không có tác dụng, hay là 235 vẫn có thể sử dụng để chế tác vũ khí cuối cùng, chu kỳ bán phân rã đều trong hàng tỷ năm. Chu kỳ phân rã dài dằng dặc như thế, cộng thêm hạt căn bản α được phóng ra khi phân rã, tầm bắn trong tổ chức trên cơ thể người chỉ có mấy chục micromet, thậm chí ngay cả da cũng không thể xuyên thấu. Bởi vậy, cho dù cầm trên tay cũng sẽ không gây chết người.
Đương nhiên, chuyện này không có nghĩa là trực tiếp chạm vào Uranium độ dày cao là tuyệt đối an toàn.
Dù gì hạt α sinh ra khi phân rã có thể tồn tại kịch độc, dính vào trên tay rồi ăn vào bụng thì sẽ rất phiền toái.
Bởi vậy, Roland để Soria bao trùm một tầng màng trong suốt lên “cục đá”, ngoài phòng ngừa nó tiếp tục bị oxi hoá, cũng là tránh cho trúng độc hoá học ngoài mong muốn.
Phải biết rằng, phần lớn người ở thế giới này vẫn chưa có thói quen rửa tay.
Hắn đánh giá vật trong tay, trong lòng không khỏi hơi cảm thán. Cục đá chứa kim loại Uranium có năng lượng lớn lao lại lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay hắn như vậy. Trước khi đạt tới giới hạn, nó nhìn qua bình thản mà vô hại như vậy, hầu như không khác gì một cục sắt bình thường, cũng khó trách nhóm người Pasha sẽ khó tin.
Nếu bây giờ đã đi tới bước này, vậy thì công việc hàng đầu đó là thu thập đầy đủ các nguyên liệu cần để phóng xạ rực rỡ.
Akima có thể thông qua đồng Uranium độ dày cao tìm được hàng mẫu có độ tinh khiết kém hơn rất nhiều, ít nhất chứng minh dùng nó có thể tìm được mỏ. Tuy Lucia ngày qua ngày phân giải tụ hợp ở khu mỏ, cũng có thể nhận được đủ phân lượng Urani – 235, nhưng như vậy sẽ vi phạm ước nguyện ban đầu của nhiều hạng mục song song.
Trong lĩnh vực tinh luyện kim loại cao cấp, nàng vẫn có tác dụng không thể thay thế được.
Huống hồ chỉ dựa vào Uranium cấp vũ khí là không thể tạo ra đạn thật chính thức có thể sử dụng… Muốn làm nó không biến thành bom bẩn, Roland còn cần một loại nguyên tố hiếm có thật sự. Thông thường, nó cộng sinh với quặng Uranium, hàm lượng chỉ bằng một phần nghìn, một phần vạn so với cái trước. Cho dù có sự giúp đỡ của Lucia, cũng yêu cầu một lượng lớn quặng đá thô mới có thể giải quyết.
Tóm lại, tiếp theo phải xem Akima.
Roland thả mảnh nhỏ kim loại Uranium vào trong hộp rồi cho vào trong ngăn kéo khoá lại. Sau đó lại rút ra một bản thiết kế động cơ đốt trong chưa hoàn thành từ chồng hồ sơ bên cạnh, trải lên trên mặt bàn.
Cho dù trong đêm tuyết gió lạnh rít gào, phần lớn người thành Neverwinter sẽ đi ngủ sớm, nhưng đối với hắn mà nói thì còn rất nhiều công việc cần phải làm.
- Hôm nay lại ngủ muộn à?
Nightingale nghiêng đầu hỏi.
Hắn hơi hoạt động cổ, nhấc bút lông ngỗng lên.
- Vất vả lắm mọi người mới nhìn thấy hy vọng, cũng không thể bởi vì sự lười biếng của ta mà kiếm củi ba năm thiêu một giờ dược. Vì vang danh thiên cổ, ngủ ít một chút không là gì cả.
- Vậy à… Nhưng ta nghe lời này ít nhất có một nửa không giống với suy nghĩ trong lòng đó.
- Khụ… Không phải ta nói gì ngươi cũng tin à?
- Nhưng lợi dụng năng lực để xác nhận suy nghĩ của ngươi cũng là yêu cầu của chính ngươi mà.
Nightingale thè lưỡi.
- Thôi được rồi, là tự ta muốn làm như vậy, được chưa?
Hắn nói một cách bất đắc dĩ…
- Dù thế nào ta cũng không muốn thua ma quỷ, còn có thứ gọi là Thần Ý kia nữa.
- Ừm, lần này là lời nói thật lòng. Vậy ta đi pha cho ngươi mọt tách trà nóng, thuận tiện lấy ít đồ ăn khuya luôn nhé.
Nightingale hơi mỉm cười.
- Thịt nướng ngũ vị hương, nấm mật ong, tôm rang muối tiêu, còn có Kei Os Drinks nâng cao tinh thần, bảo phòng bếp nấu mỗi thứ một phần được không?
Này, đây là chính ngươi muốn ăn mới đúng!
Roland dở khóc dở cười mà lắc đầu.
- Tuỳ ngươi, thích là được.
- Tuân mệnh thưa bệ hạ của ta.
Nàng giảo hoạt nói.
…
Ngày hôm sau, Akima mang theo miếng Uranium có độ tinh khiết cao đó bước lên con đường tìm kiếm ngọn nguồn. Roland cũng nhận được một tin tức tốt khác từ toà thị chính.
Hạng mục tháp phân đoạn dầu mỏ do bộ xây dựng và bộ hoá chất cùng tham dự đã hoàn thành công tác xây dựng toà tháp đầu tiên.
Vì thể hiện sự coi trọng nên Roland đích thân tới tham dự lễ ra mắt.
Toà tháp cao này được xây ở bên cạnh sông Xích Thủy, trong khu công nghiệp Neverwinter. Tháp cao gần hai mươi lăm mét, lại là một tác phẩm tiêu biểu của lý niệm mới và kỹ thuật mới… Bản thân tháp sắt cũng không có điểm gì đặc biệt, chỉ đơn giả là ở giữa chia ra làm nhiều tầng, lợi dụng nhiệt độ sôi khác nhau của nước và dầu để tách ra thành những sản phẩm khác nhau. Việc xác định nhiệt độ cụ thể và khống chế lượng bốc hơi đã hoàn thành trong phòng thí nghiệm, cộng thêm kỹ thuật hàn của Anna là hoàn toàn có thể thoả mãn yêu cầu phân đoạn đơn giản.
Trên thực tế… Chất lượng sản phẩm chiết xuất ra có liên quan rất nhỏ tới tháp, nhỏ tới nỗi dùng gạch xây một cái nồi hơi ở một nơi nào đó cũng có thể phân đoạn ra dầu. Điều này làm hắn không khỏi nhớ tới sách địa lý khi còn nhỏ, bên trên viết tổ quốc đất rộng của nhiều, cái gì cũng có, nhưng sau khi lớn lên mới biết được, có thì có đó… Nhưng phẩm chất thường đều chẳng ra gì, mang cho người tinh luyện vô số vấn đề khó giải quyết.
Hắn phát hiện, tài nguyên quả thật giống như diện mạo vậy, trời sinh đã tồn tại sự khác nhau, sự chênh lệch giữa khoáng sản cao cấp và khoáng sản thấp kém là một trời một vực, chỉ có thể dựa vào sau này cố gắng đền bù. Dầu mỏ cũng như thế. Dầu thô nhiều sáp, lưu huỳnh, muối vô cơ sền sệt như bùn, dùng lửa đốt không cháy, nếu không tiến hành gia công thêm căn bản không thể sử dụng. Mà dầu nhẹ, ví dụ như mỏ dầu Borneo, cơ bản vừa chạm vào rồi lập tức rút ra là có thể trực tiếp cầm đi coi như dầu đốt.
Sông Black trải rộng gần một nửa Cực Nam cảnh thuộc về cái đằng sau.
Sau khi biết được là hiện tượng tự phun, Roland bèn để ý hơn tới mảnh sa mạc này. Mà thực tế chứng minh, nhiên liệu dầu thu thập từ mũi đất Endless thật sự không kém, sau khi phân đoạn đã cơ bản có thể thoả mãn yêu cầu sử dụng trước mắt. Tuy kém hơn sản phẩm tinh luyện đời sau nhưng hắn cũng không cần theo đuổi một bước là phải được ngay.