Xuyên qua từng con hẻm nhỏ tích đầy tuyết, nghe lòng bàn chân truyền đến tiếng cót két, lồng ngực Livia cũng càng ngày càng ấm áp.
Mùa đông bắc cảnh luôn là một dáng vẻ, không trung u ám âm trầm, giống như một khối đá phiến đặt trên đỉnh đầu mọi người; khắp nơi bị tuyết trắng bao phủ, vạn vật đều mất đi sắc thái vốn có. Cộng thêm rét lạnh và đói khát theo đó mà đến, cảnh tượng đơn điệu rất khó không khiến người ta sinh tâm phiền chán.
Nhưng nàng lại thấy được một sắc thái trước kia chưa từng có.
Sắc thái đó còn rực rỡ hơn ánh sáng cầu vồng, cho dù dưới mùa gió tuyết gào thét này, nó cũng bắt mắt như tinh mang trời đất.
Càng tiếp cận nó, Livia càng vội không kịp đợi.
Điểm cuối ánh sáng chỉ hướng phòng nhỏ mà nàng thuê.
Nếu không phải vì sinh kế, thậm chí nàng không nghĩ rời khỏi nó một bước —
Đó là đứa con của nàng.
Kết tinh của nàng và Gaulon Wimbledon.
Có hắn, nàng giống như có được cả thế giới.
Nghĩ đến đây, bước chân của Livia không khỏi nhanh thêm vài phần.
Nhưng mà khi rẽ vào một hẻm nhỏ cuối cùng, trái tim của nàng lại mạnh mẽ bị nắm lấy.
Chỉ thấy trên mặt đất tuyết trắng nhiều thêm mười mấy dấu chân, nhìn phương hướng, sau khi bọn chúng từ một hẻm nhỏ khác đi vào nơi này, thẳng tắp xông vào cửa đại viện.
Mà nàng tạm thời ở trong đại viện này.
Hàng xóm ở đây đều là người dân bình thường, đừng nói là trăng máu, ngay cả xuân hạ đều rất hiếm sẽ có khách tới chơi, vì sao có thể vô cớ nhiều thêm nhiều dấu chân như vậy?
Nhất thời, Livia chỉ cảm thấy đến trong đầu một trận chóng mặt, tiếp theo một luồng sợ hãi khó mà nói rõ dâng trào trong lòng.
Không, bình tỉnh một chút... Nàng không ngừng nói với bản thân, nói không chừng chỉ là một đám cướp đến cướp bóc, hoặc là dân chạy nạn lưu lạc đến tận đây -- tình trạng của người bên ngoài xem ra cũng tồi tệ, đối với nàng mà nói đã là hi vọng cuối cùng.
Nhưng khoảnh khắc đầu tiên sau khi run rẩy đi vào đại viện, ngay cả một tia hy vọng này cũng không tồn tại nữa.
Cửa phòng mà nàng thuê, đứng đầy đội viên tuần tra thân khoác nhuyễn giáp, một người trong đó rõ ràng là cách ăn mặc kỵ sĩ, huy chương ở ngực đại biểu cho hắn đến từ gia tộc Kant thống trị phương Bắc.
- Không --!
Livia không biết từ đâu bộc phát ra một luồng sức mạnh, bỏ lại bánh sữa không dễ gì mua được trong lòng, cúi đầu xông vào cửa lớn!
Trong nháy mắt đó, nàng đã chuẩn bị tâm lý bị giết.
Thậm chí không cần đối phương ra tay, chỉ cần rút ra trường kiếm ngăn trước mặt nàng, nàng sẽ một đầu tông vào phía trên!
Nhưng điều không tưởng tượng được là, bọn họ đối với sự xuất hiện của nàng dường như không hề động lòng, chỉ là hơi nghiêng người, để nàng lập tức vọt vào phòng trong.
Livia vội vã hoảng loạn vấp vào ngạch cửa, mặt đất lạnh như băng giống như cọ rách váy vải của nàng, nhưng đau đớn mà đầu gối truyền đến vốn dĩ nhỏ không đáng kể. Nàng rơi lệ đầy mặt trèo vào phòng ngủ nho nhỏ kia, muốn gặp đứa nhỏ một lần cuối cùng, lại phát hiện tình cảnh trong dự đoán vẫn chưa xuất hiện --
Một cô gái tóc xanh ngồi ở đầu giường, mặt không chút thay đổi trêu đùa với đứa con của nàng, mà bảo mẫu bình thường giúp đỡ chăm sóc đứa trẻ cung kính cúi đầu đứng ở một bên, giống như đối phương mới là chính chủ.
Sau đó cô gái đó ngẩng đầu lên, ánh mắt đảo qua trên người nàng-- chỉ là nhìn một cái như vậy, khiến cho Livia hiểu được, người này không thuộc cùng một loại với mình, cho dù nàng có dung mạo khiến người khác nhìn vào khó quên, nhưng như thế nào cũng liên hệ nàng với cô gái thường thấy cùng một chỗ. Ôn hòa, nhu nhược, quyến rũ, cảm tính... Những từ ngữ thuộc về nữ tính này cũng không thích hợp nàng, cho dù ôm đứa nhỏ, trong mắt nàng cũng không có chút ánh sáng của tình mẹ.
Nếu nói nàng đang trêu đùa đứa nhỏ, chẳng bằng nói... Nàng đang chơi đùa một món đồ chơi.
- Lần đầu gặp mặt.
Đối phương chậm rãi mở miệng nói:
- Ta tên là Edith Kant, ngươi hẳn là nghe qua tên của ta.
Trân châu của Bắc địa -- trong lòng Livia chấn động, nàng chính là trưởng nữ của công tước Kant, kì nữ nghe đồn có thể dẫn dắt kỵ sĩ xông pha chiến đấu? Danh của trân châu ở Bắc cảnh có thể nói không ai không biết, không ai không hiểu, ngay cả Gaulon cũng nhắc tới nàng nhiều lần.
Thậm chí có người nói, nàng càng khó đối phó hơn so với bản thân công tước.
- Bái kiến đại nhân.
Livia nuốt nước miếng, cúi người, dùng đầu chạm đất nói:
- Xin hỏi lần này ngài đến đây, là muốn...
Edith khoát tay, bảo mẫu bên cạnh lập tức hành lễ, sau đó rời khỏi phòng ngủ, trong lúc đi còn đóng cửa phòng lại.
Đến nước này, dĩ nhiên nàng hiểu được, bản thân tìm tới bảo mẫu này, căn bản là gia tộc Kant sắp xếp.
Bọn họ đã sớm phát hiện bí mật trên người đứa trẻ.
- Nói ngắn gọn thôi, ta nhận sự ủy thác của quốc vương bệ hạ mà đến, mang huyết mạch của gia tộc Wimbledon về thành Neverwinter.
- Sau đó... Bí mật giết hắn phải không?
Livia gian nan nói.
- Nếu chỉ là vì sự tồn tại mà diệt trừ hắn, ở đâu cũng được, hoàn toàn không cần tốn sức như vậy.
Edith cởi bỏ vải quấn trên đầu đứa trẻ, lộ ra mái tóc màu xám lưa thưa:
- Bệ hạ cần một lý do che giấu tay mắt, chỉ vậy mà thôi.
Livia không khỏi sửng sốt, nàng thật sự không thể nghe hiểu ỷ của đối phương:
- Đại nhân, ta... Không hiểu lắm...
- Việc này cũng không phức tạp như ngươi nghĩ.
Trân châu của Bắc địa nhún vai:
- Ngươi, từng nghe qua phù thủy chưa?
...
Nghe xong giảng giải của đối phương, Livia tốn sức lực hơn nửa ngày mới liên hệ hai chuyện lại với nhau, mà kết luận đưa ra so với thiên phương dạ đàm còn khó mà tin nỗi! Roland Winbledon quyết ý cưới một phù thủy làm vợ, cho nên mới dự định kéo đứa con của Gaulon ra để bình ổn dư luận? Nàng không hiểu cách thức của quý tộc lắm, nhưng bằng trực giác cũng cảm thấy phương pháp này quá trái với lẽ thường.
Đối phương là quốc vương, thực sự cần làm tới bước này sao?
Nàng cắn chặt răng, cố lấy dũng khí nói:
- Đại nhân, xin thứ lỗi ta không thể tin -- có lẽ hiện tại bệ hạ có ý nghĩ như vậy, nhưng không có nghĩa là về sau cũng sẽ như thế, lỡ như có biến cố gì, Shello hắn...
- Shello? Là tên của đứa trẻ này sao?
Edith nhíu mày:
- Hình như ngươi còn không hiểu được hoàn cảnh của mình, mệnh lệnh của bệ hạ là tuyệt đối. Ngươi chỉ có hai lựa chọn, lấy tiền xa chạy cao bay, không hỏi đến việc này nữa, hoặc là cùng đi theo hắn vào thành Neverwinter, nhưng không thể dùng danh nghĩa mẹ ruột của hắn lộ diện, mà là một tôi tớ của thế gia quý tộc.
Livia cảm thấy trong mắt lại trào ra nước mắt, không sai, thân phận của nàng quá mức hèn mọn, không thể trở thành một phần tử của vương tộc.
- Ai sẽ thay ta để chăm sóc hắn?
- Không có ai.
- Hả?
Nàng chợt ngẩng đầu, nước mắt thấm vào khóe miệng.
- Bệ hạ cũng không có không thấu tình đạt lý như vậy, nếu ngươi lựa chọn cái sau, trừ sửa đổi thân phận ra, những thứ khác đều giống như hiện tại không thay đổi, ngươi làm theo có thể ở bên cạnh hắn, nhìn thấy hắn lớn lên. Thế gia quý tộc đó đã bị giết trong tập kích của giáo hội, mà trước khi chết, vị hôn thê của Gaulon giao phó đứa nhỏ cho ngươi -- phía trên chính là toàn bộ nội dung câu chuyện.
Edith dừng một chút:
- Ngoài ra, tin tức này sớm đã công bố ở những lãnh địa khác, Bắc cảnh cũng không ngoại lệ, chỉ cần chờ hai ba ngày, ngươi sẽ có thể nghe được toàn bộ nội dung tin tức này. Nếu hắn muốn diệt trừ các ngươi, cần gì trắng trợn phao tin?
Ý của trân châu của Bắc địa là... Bệ hạ làm như vậy, chủ yếu là vì làm cho nàng an tâm sao?
Livia ấn ngực, trong đầu lại không tự chủ được hiện ra cảnh tượng đêm đó -- nàng đi vào đường cùng, lúc đó tìm tới hắn vẫn là Tứ vương tử, mà quả thật đối phương cũng đưa tay giúp đỡ nàng. Cho dù mục tiêu của hắn có thể giữ trong lòng không thể cho ai biết, nhưng nếu không phải một lần này, chỉ sợ nàng đã chết dưới sự đánh đập tàn nhẫn của ông chủ quán rượu.
Nàng hít sâu một hơi, lau mặt, từ dưới đất đứng lên. Tư thế quỳ quá lâu làm cho hai chân nàng run lên, nhưng nàng vẫn khống chế được thân thể:
- Trân châu của Bắc địa đại nhân, xin hỏi... Đứa trẻ này có cơ hội trở thành quốc vương không?
- Không có.
Trong mắt Edith hiện lên một tia hứng thú:
- Trước khi xuất phát bệ hạ cố ý bàn giao, nên ngươi không cần ôm ảo tưởng, không có hy vọng, cũng sẽ không có thất vọng. Đương nhiên, lời này cấm truyền ra ngoài.
- Không, đại nhân, ta sẽ không thất vọng -- có thể để hắn bình an lớn lên, chính là nguyện vọng lớn nhất của ta.
Giọng nói của Livia càng ngày càng chậm, giống như mỗi chữ đều phải dùng ra sức lực toàn thân:
- Nhưng mà, chuyện này trước sau không giải quyết vấn đề người thừa kế của bệ hạ. Lỡ như sau này hắn thay đổi chủ ý, quyết định lập vương trữ chân chính, hắn nhất định sẽ coi Shello là cái đinh trong mắt, đến lúc đó, chỉ sợ nó cũng sống không được!
Nàng nhìn thẳng đối phương, gằn từng tiếng nói:
- Ta biết ta không thay đổi được gì, nhưng nếu ngươi không thể nói cho ta biết một đáp án hợp lý, xin mời ở đây giết ta đi!
- Ồ?
Edith híp mắt lại.
Đó là hương vị của khát máu.
Ở trước mặt đối phương, nàng giống như một con sơn dương nhu nhược.
Nhưng ngay cả như vậy, Livia vẫn ưỡn ngực lên, không chút nhún nhường nói:
- Nếu không có, ngày này sớm hay muộn sẽ trở thành sự thật. Chính tay đẩy đứa con của Gaulon Wimbledon vào con đường cùng, ta không làm được, đại nhân!
Đương nhiên không có đáp án, cho dù có, đối phương cũng không cần thiết nói cho một thị nữ hèn mọn, nàng có thể làm cũng chỉ có những điều này thôi... Thực xin lỗi, Gaulon, Livia nhắm mắt lại, đợi lưỡi dao lạnh như băng cắt vỡ yết hầu, thực xin lỗi... con yêu.
Giống như cảm nhận được ly biệt sắp đã đến, đứa nhỏ từ trong giấc mơ bừng tỉnh, gào khóc lên.
Nàng cạn hết sức lực, mới ngăn cản mình trừng mắt.
Nàng sợ chỉ cần nhìn một cái, cũng không đưa ra được quyết định này.
Nhưng mà một kích này chậm chạp không đến.
Cho đến khi Edith cười khẽ lên tiếng:
- Có thể.
Livia không dám tin nhìn phía đối phương.
Sau đó trân châu của Bắc địa há miệng, không tiếng động nói ra đáp án. Đó là một câu trả lời càng thêm bất khả tư nghị, thậm chí vượt qua tưởng tượng của nàng, nhưng không biết vì sao, nàng lại tin đối phương. Đại khái là lúc rơi vào trong xoáy nước, ngay cả một cây rơm cũng sẽ trở thành hy vọng cứu mạng, huống chi là nàng gần như chết đuối.
Nếu nói là bị đối phương thuyết phục, chẳng bằng nói nàng thuyết phục chính mình.
Edith quăng đứa trẻ khóc nháo cho Livia, xoay người đi ra ngoài cửa:
- Ba ngày sau khởi hành, chuẩn bị hành lý đi.
- Đại nhân...
Trong cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, nàng lẩm bẩm nói:
- Trấn U Cốc có ông chủ quán rượu, còn có một thị vệ không biết tung tích của Gaulon điện hạ, có thể biết việc này.
- Tự ta sẽ xử lý, ngươi không cần lo lắng.
Edith cũng không quay đầu lại nói.
Sau khi trân châu của Bắc địa rời đi, Livia ôm chặt lấy đứa trẻ, giống như sợ hắn biến mất, rồi đứa trẻ cũng yên tĩnh lại, vùi đầu vào ngực của nàng.
Trong trái tim đập mãnh liệt, nàng nhịn không được hỏi chính mình, chuyện đó thật sự có thể sao?
Trong cuộc nói chuyện không ra tiếng, nàng rõ ràng thấy được đối phương nói ra đáp án đó.
Đó là một từ ngữ đơn giản, lại có ma lực khiến người ta mê hoặc.
“Suốt đời” .
Đây là câu trả lời của quốc vương.