Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 1013

Chương 1013
Chương 1013

Edith trở lại thành bảo, công tước Calvin Kant đang ở trong đại sảnh chờ nàng.

- Ngươi chỉ ở lại thành Evernight ba ngày? Nếu ta không hiểu sai, nhiệm vụ này cần thời gian để lên men, cũng không cần ngươi lập tức nhanh chóng trở về, vì sao không đợi thêm một thời gian?

Nàng nhíu mày:

- Cha, ngươi phái người nghe lén cuộc nói chuyện của ta?

- Nếu ta trực tiếp hỏi của ngươi, ngươi sẽ kể rõ đầu đuôi ngọn nguồn sao?

Công tước thổi râu trừng mắt nói:

- Chiêu này là học theo ngươi -- thay vì chờ đợi đáp án, chi bằng tự mình đi tìm.

- Ha ha.

Trân châu của Bắc địa không khỏi cười ra tiếng:

- Thật đáng mừng, ngươi xem như cũng có chút tiến bộ, như vậy ta ở Neverwinter cũng có thể tiết kiệm sức lực lo lắng cho ngươi.

Công tước không vui nói:

- Ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta đó, bản thân đi cũng thôi đi, còn muốn dẫn Lance cùng đi -- vị Wimbledon kia thực sự hấp dẫn ngươi như vậy? Nhưng hắn thà rằng cưới một phù thủy làm vợ, cũng không bằng lòng kết thông gia với gia tộc Kant, ta thật không rõ, mang đứa con của Gaulon ra làm cái gì!

- Xem ra ngươi đối với việc ta không thể trèo lên hậu vị rất oán hận nhỉ.

Edith nghiêng mắt nói:

- Hay là nói, thật ra ngươi chỉ quan tâm đứa trẻ chưa ra đời của ta có thể tiếp nhận vương miện hay không? Ta cũng không quên, lúc đầu khi Deflick đi vào Bắc cảnh, ngươi nói với ta như thế nào; cũng đừng cho rằng ta không biết, ngươi đề nghị cái gì với bệ hạ.

Khí thế của Calvin nhất thời bị đè ép:

- Ta... Ta chỉ là vì ngươi suy nghĩ thôi, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy, để loại dã nữ nhân đó gây ra tình hình này làm người ta không cam lòng sao...

Edith thầm thở dài, không thể nói cha đang nói dối, câu nói vì nàng suy nghĩ ít nhất có tám phần là thật lòng, nhưng kết quả mà nói, đó cũng không phải dự định tốt gì. Có lẽ Calvin Kant có thể làm một người cha không tệ, nhưng đổi thành lãnh chúa quản lý một khu vực, khuyết điểm thật sự có chút rõ ràng.

Còn may một thế hệ quý tộc Bắc cảnh này cũng không ra làm sao, hoặc là nói, phần lớn trình độ của quý tộc đều vô cùng thấp, cũng khó trách bệ hạ không muốn để chế độ quý tộc tiếp tục kéo dài nữa. Đổi lại là nàng đảm đương quốc vương, chỉ sợ cũng không chịu nổi một đám ngu ngốc lãng phí tài sản của mình.

Nguyên nhân chính là vi trình độ mọi người đều ở trên một tầng, theo lý nàng nên lên tiếng an ủi cha, nhưng Edith vẫn cứ không làm được. Nàng càng thích biến ngôn ngữ thành lưỡi dao sắc bén, nếu có thể mang đến đau khổ và tra tấn thì càng tốt -- cho dù là đối với người khác, hay là đối với chính bản thân nàng.

- Dã nữ nhân? Không, ngươi sai rồi cha, nàng được Gaulon Wimbledon coi trọng cũng không phải ngẫu nhiên.

Edith vừa nói vừa sinh ra một tia vui vẻ:

- Thiếu sót của cô gái đó chỉ là một thân phận thôi, nếu nàng sinh ra ở thế gia quý tộc phương Bắc, nói không chừng còn xuất sắc hơn nhiều so với ngươi, về phần hai đứa em trai kia của ta, thì lại càng không đáng nhắc tới. Trên thực tế ngươi cần cảm ơn nhất, là tổ tiên gia tộc Kant, nếu không có bá tước, đừng nói trèo lên vị trí hôm nay, có thể ngay cả thương nhân bình thường bên đường cũng không bằng đâu.

Giống như dự đoán của nàng, thần sắc của cha lập tức trở nên khó coi.

- Cho dù ngay từ đầu đủ kiểu không muốn, nhưng sau khi hạ quyết tâm, lập tức sẽ khai ra những người có thể làm tổn hại đến nàng, về điểm này, cô gái đó vẫn thật sự có vài phần quyết đoán. Giả sử sau này đứa con của Gaulon tiếp nhận bính quyền, ngươi cảm thấy nàng sẽ xuống tay với ta người đã từng bức bách nàng sao? Ta cảm thấy tỷ lệ vẫn khá lớn.

Edith khẽ cười nói:

- Về phần thủ đoạn à, đương nhiên là rửa hận như thế nào thì làm như thế nấy, dù sao thứ mà đàn bà hiểu rõ nhất, vẫn là bản thân đàn bà không phải sao?

- Đủ rồi... Ta biết sai rồi.

Rốt cục Calvin không chống đỡ được, giơ tay đầu hàng:

- Ngươi có thể đừng nói nữa được không?

- Phù.

Edith vừa lòng thở dài một hơi:

- Cho nên hắn tuyệt đối sẽ không kế vị, cho dù bệ hạ không có ý này, ta cũng sẽ không cho phép.

Nàng vén mái tóc dài, đi đến bên cạnh cha:

- Nói về chuyện chính đi, ta cố gắng trở về sớm nhất là không muốn bỏ lại quá nhiều -- biến hóa của thành Neverwinter biến chuyển từng ngày, lại qua nửa tháng đã xem như rời khỏi trung tâm quyền lực một khoảng thời gian rất dài, nếu không phải bệ hạ giao phó, ta vốn dĩ không muốn chạy một chuyến như vậy. Về phần tam đệ... dường như ta sớm viết qua trong thư, chờ sau khi hắn thành niên sẽ đưa hắn đến thành Neverwinter, nhưng trí nhớ của ngươi thật sự quá kém .

- Nhưng nếu ngay cả Lance cũng tiễn đi, Bắc cảnh sẽ không có --

- Không có người thừa kế?

Edith ngắt lời nói:

- Hiện giờ tước vị đã thành chức vụ vinh dự thuần túy, nếu hậu bối ngu xuẩn không chịu nổi, ngươi cho rằng bọn họ thật sự có thể đứng vững gót chân trong tòa thị chính? Ta mang hắn đi, chính là vì tương lai của gia tộc Kant-- ở đó có rất nhiều thứ mới phải học, nếu không muốn bị đào thải, cũng chỉ có một đường dung nhập vào trong đó.

Công tước vẫn có chút do dự:

- Không phải bệ hạ Roland nói, trong vùng đất man hoang có kẻ địch cực kỳ đáng sợ sao? Chẳng lẽ ngươi sẽ không cân nhắc, lỡ như thành Neverwinter bị đánh chiếm nên làm thế nào?

- Rất đơn giản, khi đó cho dù ngươi có một tá người thừa kế, cũng không có ý nghĩa.

Nàng thoải mái mà mở tay ra:

- Hơn nữa chúng ta còn phải cảm ơn ma quỷ mới phải.

- Cái... gì?

Calvin kinh ngạc nói.

- Ta lờ mờ có một loại dự cảm, nếu không có ma quỷ, bệ hạ đã sớm quậy tứ đại vương quốc đến long trời lở đất...

Trân châu của Bắc bĩu môi nói:

- Ổn định của hiện tại chẳng qua là vì đối kháng ma quỷ, nhưng ngày thay đổi nhanh chóng đó sớm hay muộn sẽ tới đến, cho nên xét đến cùng, nói là ma quỷ vì chúng ta giành lấy thời gian cũng không nói quá. Cơ hội như vậy chỉ có một lần, có lẽ ngươi biết phải làm như thế nào chứ?

Công tước im lặng hồi lâu mới thở dài:

- Đối đãi tốt với những giáo viên mà thành Neverwinter phái tới, mở thêm lớp giáo dục tiểu học, tiếp tục cho người đi Tây cảnh học tập, còn có nghe thêm nhiều đề nghị của quan viên tòa thị chính... trong thư ngươi đề cập qua rất nhiều lần, trí nhớ của ta cũng không kém như vậy.

- Ngươi nhớ rõ là tốt.

Edith vỗ vai cha, sau đó đi lên lầu:

- Ta đi đánh một giấc trước, buổi tối còn phải làm chuyện chính nữa.

- Đợi đã...

Calvin xoay người gọi nàng lại:

- Vấn đề cuối cùng mà dã nữ... Livia hỏi, ta cũng vô cùng tò mò, lúc ấy rốt cuộc ngươi trả lời như thế nào?

- Thay vì chờ đợi đáp án, không bằng tự mình đi tìm kiếm --

Edith mỉm cười nói:

- Ngươi vừa rồi đã có tiến bộ, hiện tại hãy tiếp tục duy trì nhé.

- Uầy, đó chỉ là ta thuận miệng nói mà thôi, đợi đã... Chẳng lẽ ngươi cố ý không phát ra âm thanh?

Công Tước há to miệng, như ý thức được cái gì:

- Cố ý dẫn ta nói như vậy, chính là vì bịt miệng của ta? Bỏ đi bỏ đi, ta không phái người nghe lén nữa, chuyện này ngươi có thể nói cho ta biết rồi chứ? Con gái ngoan của ta!

- Đừng quá để ý, cha, bởi vì chuyện đó vốn dĩ không quan trọng.

Nàng dừng một chút:

- Ta hy vọng thật sự là như vậy, đáng tiếc...

- Đáng tiếc cái gì?

Calvin truy hỏi.

Nhưng mà trân châu của Bắc địa không trả lời, chỉ vung tay, biến mất ở cuối cầu thang.

Bình Luận (0)
Comment