Greyfort, thành Neverwinter.
Từ sau khi tin tức tổ chức đại điển đăng cơ tuyên bố ra ngoài, Roland giao tất cả công việc chuẩn bị cho Barov, mà Barov cũng có vẻ đặc biệt để tâm, không chỉ có mỗi ngày bận lên bận xuống, còn gọi người mời nữ sĩ Blanche lễ nghi của vương đô cũ tới Neverwinter, hiển nhiên là không muốn xuất hiện chỗ sơ suất.
Về phần bản thân hắn, trừ ngẫu nhiên sẽ đi xem xét tiến độ quay Ma Ảnh ra, thời gian còn lại lao vào trong công tác định hình cuối cùng của động cơ đốt trong.
Bởi vì đo lường của hai thế giới tồn tại sai số nhất định, bởi vậy kiểu máy này đều cần thông qua thí nghiệm tính ổn định, cộng thêm dầu được lọc ra có phẩm chất không đồng đều, thiết kế dự phòng cũng là chuyện cần cân nhắc tới, dưới tình huống thiếu phương tiện tính toán thực tế, hắn chỉ có thể dùng thực vật để tiến hành điều chỉnh thử.
Chế tạo -- thực nghiệm -- báo hỏng -- cải tiến -- lại lặp lại, Roland giống như lại nhớ tới thời đại vườn trường, mỗi ngày bôn ba giữa thành bảo và phía sau núi North Slope, trải qua cuộc sống nghiên cứu bận rộn mà phong phú, những kiến thức mà rất lâu chưa từng đụng tới, trong nửa tháng này một lần nữa lại trở nên rõ ràng.
Đương nhiên, lúc đó cũng không có Anna làm bạn.
Tuyệt vời hơn chính là, nhiệt tình của nàng đối với sự vật mới không chút thua kém mình.
Mỗi khi nhìn thấy vẻ mặt nàng chuyên chú lắp ráp những linh kiện tinh vi này, cùng với tùy tay sờ mồ hôi trên chóp mũi mà lưu lại một chuỗi vết dầu, Roland sẽ gặp kìm lòng không đậu sinh ra cảm khái -- khát vọng của nàng đối sáng tạo và ham học hỏi giống như bẩm sinh, giống như ngọn lửa của nàng, nóng rực mà thuần túy.
Tinh thần bên trong này vượt qua phạm trù mà dung mạo có thể miêu tả, bất cứ lúc nào đều không bao giờ mệt mỏi.
Mỗi khi giành được một tiến triển mang tính quyết định, nụ cười của Anna dường như có thể sử dụng vạn vật nở hoa để hình dung --thậm chí hắn cảm thấy, niềm vui từ sáng tạo đối với nàng mà nói vượt xa việc trở thành vương hậu.
Nàng cũng chưa bao giờ che dấu ý nghĩ của chính mình -- chỉ cần hai người có thể ở cùng một chỗ, nàng cũng không quá để ý phần hư danh kia.
Đương nhiên, Roland cũng hiểu rõ, có đôi khi danh hiệu không phải để bày ra cho đối phương, mà là bày ra cho mọi người thấy.
Chỉ cần nhân loại vẫn là tính xã hội động vật, điều này không cách nào tránh khỏi.
Sau khi trên bản vẽ đánh dấu điều chỉnh xong một chuỗi kích thước, hắn buông bút lông ngỗng, xoa cổ có chút tê.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, những bản thiết kế trước mắt này rất có thể làm thành bản thảo đã sửa chữa -- dù sao một nhóm máy móc trước đó đã ổn định vận hành vài ngày, thời gian công việc cộng dồn đã có thể thỏa mãn nhu cầu sử dụng trước mắt.
Là nguồn năng lượng đời hai, nguyên lý của động cơ đốt trong cũng không phức tạp, có thể được coi là bản tiến hóa của máy hơi nước. Nguồn năng lượng đời đầu do hơi nước đẩy pít-tông, cho dù thiết kế khéo léo như vậy, cũng không cách nào tránh được tổn thất năng lượng mà khi hơi nước chuyển đi mang đến, bởi vậy mọi người tự nhiên mà nghĩ tới trực tiếp phóng thích luồng năng lượng này vào trong xy lanh, tất nhiên có thể nâng cao hiệu suất công việc rất lớn, động cơ đốt trong cũng bởi vậy mà sinh ra.
Sau khi trộn lẫn hỗn hợp dầu và không khí phun vào trong xy lanh, khiến nó thiêu đốt dữ dội, dòng khí sau khi dãn nở đẩy pít-tông vận chuyển, đồng thời hút nhiên liệu mới vào trong xy lanh -- nghe ra rất đơn giản, nhưng thật sự muốn thực hiện lại là một công trình khổng lồ. Ví dụ như yêu cầu của máy hơi nước đối với bịt kín khá thấp, lúc đầu sản phẩm khe hở giữa pít-tông và xi lanh thậm chí có thể nhét vào một ngón tay, vải nỉ và vải bố đều có thể dùng để ghép mối nối, nhưng đổi thành động cơ đốt trong hiển nhiên là được không thông.
Nó không giống máy hơi nước từ bộ phận bên ngoài cung cấp động lực, mỗi một lần pít-tông tuần hoàn, đều cần dựa vào bản thân để hoàn thành, bởi vậy nếu dán không kín, sẽ dẫn tới xi lanh thiếu lửa mà ngừng.
Nói cách khác, chỉ khi tài liệu và kỹ thuật gia công đạt tới trình độ nhất định, mới có thể biến nguyên lý đơn giản này thành sự thật. Cũng chính vì như vậy, trên lịch sử thời gian đầu tiên động cơ đốt trong sinh ra trên thực tế còn muộn hơn mười năm so với động cơ điện.
Phương án động cơ đốt đời thứ nhất mà Roland thiết kế tổng cộng có hai phương hướng, một là xi lanh thẳng hàng, cái còn lại là xi lanh vòng. Cái đầu tiên giống như gang thô đen lớn tạo ra, vững vàng thế nào thì để như thế nấy, tranh thủ có thể để vào nhà xưởng tiến hành sắp xếp sản xuất quy mô lớn. Cái sau cũng được gọi là động cơ hướng tâm, bởi vì trục cong tương đối ngắn, kết cấu chặt chẽ, có thể làm đến vô cùng tinh xảo, vô cùng thích hợp cho phi thuyền sử dụng. Nó từ trên chỉnh thể còn tinh xảo hơn rất nhiều so với cái trước, vật liệu là hợp kim nhôm, tạm thời chỉ có thể từ Anna phụ trách gia công.
Sở dĩ Roland dám ở giai đoạn nghiên cứu và phát triển mở ra hai bộ sản phẩm, chẳng qua là đứng trên vai người trước. Đối với hai tác phẩm thử nghiệm lâu dài, trong thế giới trong mơ có thể tìm được lượng lớn tư liệu, so với máy hơi nước đã trải qua bốn lần cải tiến mà nói, xuất phát điểm lần này cao hơn rất nhiều.
Cộng thêm tình báo mà ma quỷ cấp cao lộ ra, cũng khiến hắn không thể không tăng nhanh bước chân.
Chỉ dựa vào phòng ngự mặt đất, khi đối mặt với lượng lớn uy hiếp đến từ không trung rất khó làm đến trôi chảy, lần viễn chinh chiến này đã chứng minh điểm này.
Nếu như phương án có thể thực hiện, lần đầu nhân loại ở trên không sở hữu tư cách đối đầu với kẻ địch.
- Bệ hạ, đừng nhúc nhích.
Nightingale bỗng nhiên mở miệng nói.
Roland lập tức dừng lại, đồng thời ánh mắt liếc về phía sau.
Chẳng lẽ có... kẻ địch?
Sau đó hắn thấy Nightingale nhích lại gần, duỗi tay xoa đỉnh đầu của hắn, tiếp theo hơi đau, nàng bày một sợi tóc tới trước mặt hắn.
- Ặc, đây là tóc bạc?
Roland nhất thời có chút dở khóc dở cười.
Tuy rằng màu tóc xám của bản thân cũng rất nhạt, nhưng mấy sợi tóc này quả thực có chút rõ ràng, bắt đầu từ phần ngọn tóc dường như mất đi sự sáng bóng.
- Còn nữa.
Nightingale lại mò mẫm một trận:
- Gần đây có phải ngươi nghỉ ngơi quá ít không?
- Có à?
- Trước kia mùa đông ngươi thường xuyên ngủ nướng, gần đây đều thức dậy sớm hơn ta, buổi tối còn tiến vào thế giới trong mơ, đó cũng không thể tính là thật sự ngủ đi?
Nàng thao thao bất tuyệt nói:
- Thường thường bản thân ngáp chính là chứng minh của mệt mỏi, ngươi còn chưa tới ba mươi tuổi đã mọc tóc bạc rồi, như vậy làm sao được.
Nhìn thấy dáng vẻ đối phương nghiêm chỉnh răn dạy, trong lòng Roland không khỏi nhẹ nhàng rất nhiều, mệt mỏi liên quan đến công việc nhạt đi vài phần, quả nhiên nàng không chịu ảnh hưởng quá nhiều, xem ra lời hứa đó quả thật phát huy được tác dụng quan trọng.
- Yên tâm, còn xa mới tới cực hạn mà, đối với chuyện này ta sớm nhận thức được.
-...
Vẻ mặt Nightingale nghi ngờ, nhưng hiển nhiên nàng có thể nhận ra đây cũng không phải là một câu nói dối.
Bởi vì hắn quả thật không nói sai:
- Dựa theo tình huống bình thường mà nói, đầu tiên sẽ có một khoảng thời gian rất dài tim đập nhanh, giống như ngực đặc biệt trống rỗng; sau đó cảm thấy cả người đều không dậy nổi, lúc này phải cẩn thận rồi. Nếu là phản ứng mãnh liệt, còn có thể ho không ngừng, thậm chí máu cũng -- khụ khụ khụ khụ --
Nói đến một nửa, bỗng nhiên hắn kịch liệt ho khan.
- Này, ngươi vẫn ổn chứ?
Nightingale nhất thời lộ ra vẻ mặt khẩn trương, vỗ lưng hắn nói:
- Cần ta đi gọi Nanawa không?
Roland hít một hơi thật sâu:
- Không... Không sao, ta vừa rồi chỉ là bị sặc nước miếng thôi.
- Thật à?
- Yên tâm đi, ta --
Hắn quay đầu, nhất thời không khỏi cứng đờ --khoảng cách của đôi bên gần nhưu sắp kề sát nhau, dưới bốn mắt nhìn nhau, hai người cũng không tự chủ ngừng hô hấp.
- Bệ hạ.
Đúng lúc này, cửa của phòng làm việc bị tiếng trả lời đẩy ra, Wendy đi vào:
- Ta có một chuyện cần... Hử? Ngươi đang làm cái gì?
- Ta?
Roland trừng mắt nhìn, mới phát hiện trước mặt đã không có một bóng người, bản thân vẫn duy trì tư thế ngửa ra sau, cho dù không cần phải nói cũng biết, khẳng định có chút quái dị.
- Bệ hạ đang luyện tập thể thao thôi.
Nightingale không biết khi nào đã nằm ngang bên cạnh bàn trà, một bộ dáng cực kì thoải mái nhai cá khô:
- Ngồi lâu rất dễ làm cả người đau nhức mà, hắn đúng lúc có thể bản thân thử xem hiệu quả trước.
- Thì ra là thế.
Wendy như có suy nghĩ nói:
- Đây là thể thao mà trước đó ngươi nhắc tới, chuẩn bị mở rộng trong học viện phải không? Nhưng mà... xếp thành như vậy thực sự hiệu quả sao?
- À, vẫn ổn.
Roland xấu hổ khôi phục tư thế, không biết vì sao, hắn luôn cảm thấy vẻ mặt vô tội của Nightingale đang cố gắng nhịn cười:
- Đúng rồi, ngươi muốn nói cái gì?
- Là như thế này, bệ hạ.
Wendy mở sổ ghi chép trong tay:
- Dựa theo ghi chép một năm trước, hôm nay hẳn là chính là ngày thành niên của Lightning.