Nhà thám hiểm vẫn là cách ăn mặc ăn chơi kia, cả người cắm đầy lông chim, mắt phải đeo bịt mắt có cánh hoa hồng, chỉ nhìn cách trang điểm như vậy cũng không cách nào liên hệ hắn cùng một chỗ với bản thân Thunder, nhưng không biết vì sao, Roland luôn cảm thấy đối phương có hơi lệch lạc với hình tượng lúc ở tiệc rượu.
- Khi giả trang một người, cần tham gia hết lòng, thậm chí nghĩ đến bản thân chính là người đó, mới có thể đã lừa gạt tai mắt những người khác, đây là câu đầu tiên được dạy lúc ta học ngụy trang đối phương:
- Thunder hút điếu thuốc, hồng quang mỏng manh trong lối đi âm u giống như ánh sáng đom đóm như ẩn như hiện:
- Bệ hạ, hiện tại ta chỉ sợ không có cách nào chuyên tâm đi sắm vai Sander Flyingbird... Nàng sẽ nhìn ra.
Thì ra cảm giác không bình thường chính là đến từ đây sao, Roland nghĩ, bởi vì thành niên tồn tại tính nguy hiểm nhất định, cho nên hắn không cách nào giả vờ làm một người ngoài không chút nào liên quan nữa, thờ ơ với con gái của mình.
Nếu có chút quan tâm, đó không phải là Sander Flyingbird.
- Chẳng lẽ ngươi luôn muốn giấu diếm tiếp sao?
Roland nhíu mi nói:
- Vừa rồi lời của Lightning nói, ngươi hẳn là cũng nghe thấy rồi chứ. Số phận nàng sẽ đi lên con đường nhà thám hiểm.
Vấn đề này làm cho Thunder im lặng rất lâu.
Lâu đến lúc Roland cho rằng đối phương sẽ không trả lời, hắn mới mở miệng:
- Bệ hạ, ngươi tin tưởng vận mệnh không?
Có trong nháy mắt như vậy, Roland sinh ra một chút hoài nghi với thân phận nhà thám hiểm của Thunder.
Đây không phải mở đầu kinh điển lúc truyền giáo sao?
Đương nhiên, cách hỏi tương tự cũng thường thấy trong thư tình của học sinh cao trung.
Nhưng mà đối phương hiển nhiên không phải để tìm kiếm đáp án:
- Từng có người nói với ta, người trác tuyệt thường sẽ chết trong chuyện mình thạo nhất, mà thượng đế vì để bổ khuyết, sẽ luôn cho loại người này thiên phú không gì sánh kịp --đó là vận mệnh, một con đường giống như đã được định trước ổn thỏa, bởi vì thiên phú siêu phàm mà bị dụ dỗ, cuối cùng lại bởi vậy ngã xuống, ngược lại người phàm năng lực bình thường này, bình thường sẽ sống rất lâu.
- Lời này là ai nói?
Roland nhịn không được hỏi.
- Sander, cũng là người dẫn ta vào con đường nhà thám hiểm.
Thunder hút điếu thuốc.
- Đợi đã, Fiordland thực sự có một nhà thám hiểm như vậy? Ngươi không sợ Lightning nghe qua tên của hắn sao?
- Hắn đã chết nhiều năm, khi còn sống không có tiếng tăm gì, sau khi chết cũng như thế... Dựa theo tiêu chuẩn của Fiordland, thậm chí hắn không thể tính là một nhà thám hiểm chân chính.
Trong sương khói quẩn quanh, hình bóng Thunder dường như hợp thành một thể với bóng đen trên tường.
- Đến lúc chết, hắn cũng chưa thể tìm được một hòn đảo hoàn toàn mới, hoặc là trên hải đồ chưa đánh dấu tuyến đường. Sander cũng không để ý tên tuổi của mình, hắn nói bản thân thám hiểm chính là loại thú vui, khuyết thiếu thiên phú không có gì không tốt, ít nhất không cần lo lắng sẽ đoản mệnh hay không.
Roland giống như ý thức được cái gì:
- Vậy hắn chết như thế nào?
- Vì cứu ta mà chết.
Thunder chậm rãi nói:
- Con thuyền gặp hải quỷ tập kích, lúc Sander kéo ta về khoang thuyền đã trúng một trảo, miệng vết thương không lớn, dược thảo lại không có hiệu quả. Máu thịt rất nhanh hư thối, ba ngày sau thì không còn thở. Khi đó hắn nói với ta, hắn vẫn là chết trên chuyện mà mình thạo nhất --đời này hắn không có ưu điểm gì khác, sở trường duy nhất, đó là tự cho rằng thiện lương mà thôi.
-...
Roland bỗng nhiên phát hiện bản thân không biết nên nói gì cho tốt.
- Sau khi Lightning sinh ra, trên thám hiểm biểu hiện ra thiên phú trác tuyệt, cho dù là phân biệt tuyến đường, hay là vẽ hải đồ, tốc độ học tập của nàng đều nhanh hơn nhiều so với người bình thường.
Khi Thunder nói những lời này, sắc mặt có vẻ cực kỳ phức tạp:
- Sau khi ta biết được nàng thức tỉnh là phù thủy, phần lo lắng này đã lên tới đỉnh, ngươi hẳn là biết, năng lực này ý nghĩa gì với nhà thám hiểm.
Quả thật, nếu nói dũng cảm, tò mò và hiếu học hay là thiên tính ẩn dấu của nhân loại, cho dù kẻ nào đều có thể kích phát đi ra, vậy thì có được ma lực thì chỉ có thể nói thành là ban ơn của Thần Minh.
- Cho nên ta mới đưa ra quyết định này.
Thunder ngẩng đầu, ánh sáng trong mắt giống như hòa lẫn vào hồng quang trong điếu thuốc:
- Nếu nói vận mệnh khó có thể tránh, có lẽ ta có thể dùng một loại phương thức khác để cắt đứt nó -- nếu ta có thể đuổi theo trước khi Lightning chính thức bước lên con đường nhà thám hiểm, mở ra cái khăn che mặt của những nơi chưa biết đó, tỷ lệ nàng gặp nguy hiểm sẽ thấp xuống rất nhiều. Thoát khỏi địa bàn mà ma quỷ chiếm cứ, trước mắt nơi vẫn chưa có ai đặt chân qua chỉ còn lại phía đông hải tuyến và đại lục Cliff nhìn thấy trong di tích hải vực Shadow, chờ ngươi đánh bại ma quỷ, có lẽ ta cũng có thể vẽ ra bản đồ hai địa phương này, mà trước kia, ta vẫn hành động một mình có khá tốt.
Nếu không có nơi cần thám hiểm, tự nhiên cũng sẽ không có phiêu lưu, câu trả lời này khiến Roland cũng không khỏi xúc động.
Tuy rằng thế giới có thể lớn vượt xa tưởng tượng của hắn, nhưng mà ở thời đại sẽ sinh ra suy nghĩ như thế, đã không phải chỉ dựa vào một từ dũng khí có thể khái quát.
Trọng lực cố định tất cả mọi người chặt chẽ trên mặt đất, nhưng không cách nào hạn chế tư tưởng của một vài người ảo tưởng.
Mà Thunder hiển nhiên là người xuất sắc trong đó.
-- bay lượn cũng không chỉ là thuộc độc quyền của phù thủy.
- Ta hiểu ý của ngươi.
Roland nhếch miệng:
- Yên tâm đi, ta cam đoan sau khi trận chiến Thần Ý kết thúc, ngươi sẽ nhận được một Lightning lông tóc vô thương.
- Mọi chuyện nhờ ngươi, bệ hạ.
Thunder vỗ ngực nói.
Đúng lúc này, trong phòng bỗng nhiên truyền đến một tiếng kinh ngạc.
Roland gật đầu với đối phương, xoay người về đến phòng ngủ.
Vách tường một bên đã bị đẩy ra, nhưng mà hắn cũng không có nghe được âm thanh của ấn phù Thần Ý kích phát.
- Bệ hạ.
Wendy hưng phấn mà nói:
- Lightning nàng... ma lực của nàng ngưng tụ rồi!
Lại một vị phù thủy ngày thành niên thăng cấp, ở trong mắt Akesha và Wendy hắn thấy được tình cảm kích động rõ ràng, ý vị này nghiên cứu của các nàng quả thật tồn tại tính khả thi.
- Thật à?
Roland đi đến bên giường, nhìn về cô gái vẻ mặt nóng lòng muốn thử:
- Không có bất kì phản ứng không thoải mái sao?
- Hoàn toàn không có.
Lightning vỗ ngực nói:
- Ta cảm thấy cả người đều tràn đầy sức mạnh! Chỉ tiếc không thể phóng ra Thần Ý, thắp sáng viên ma thạch thứ tư là cực hạn rồi.
- Như thế là tốt rồi.
Roland thở dài một hơi:
- Như vậy hôm nay ngươi nghỉ ngơi tử tế, ngày mai lại --
- Bệ hạ, hiện tại ta muốn thử xem, được chứ!
Lightning nhảy xuống giường:
- Ta giống như nghe được nó đang kêu gọi ta, khiến ta không nhịn được muốn lập tức bay đến!
Nó là chỉ ma lực phải không? Roland không khỏi nở nụ cười, không hổ là một người dồi dào năng lượng nhất Liên minh Phù Thủy, nói đến cái này, hắn còn gì tốt để không đồng ý chứ.
- Mang theo Macy đi cùng, không cần bay quá xa.
- Vâng!
- Gù!
Một bên vách tường vẫn đang nửa mở ra, sau khi Macy biến thành bồ câu đáp xuống đỉnh đầu Lightning -- sau đó hai tay nàng đè lại bồ câu, vèo một cái chui ra khỏi phòng, biến mất trong trời đêm gió lạnh gào thét.
- Không biết năng lực sau khi nàng ngưng tụ sẽ có biểu hiện như thế nào...
Wendy nhìn màn đêm lẩm bẩm nói:
- Ngày mai sẽ bận rộn.
- Lúc thí nghiệm cũng hãy để ta dùng ma thạch ngũ sắc quan sát.
Phyllis bổ sung nói.
- Tóm lại, hôm nay tới đây thôi, hết thảy đợi đến ngày mai --
Đang lúc Roland nói được một nửa, trên bầu trời đột nhiên truyền đến một tiếng nổ vang giống như sấm!
Thanh âm mạnh như thế, lại như có thực chất! Tuyết đọng trên mái hiên bị chấn động nổi lên sương trắng, khối băng giống như mưa ào ào rơi xuống, mà cửa sổ thủy tinh của thành bảo cũng theo tiếng động mà nứt ra, giống như bị một bàn tay vô hình khổng lồ phủi quá.
Đối diện các phù thủy trợn mắt há hốc mồm, tiếng vang của tiếng sấm phát ra ở trong dãy núi Tuyệt Cảnh dội trở lại, liên miên không dứt, rất lâu cũng không biến mất.