Giống với ngày thành niên của Lucia, sự thăng cấp của Lightning vẫn khiến người khác vui mừng nhưng mang lại rất nhiều phiền phức cho Roland.
- Tối hôm qua trong tiểu khu có người bị thương?
Ngày hôm sau, sau khi nghe xong báo cáo của Barov hắn không khỏi nhướn mày.
- Vâng thưa bệ hạ…
Từ trong ống điện thoại truyền đến giọng nói kể khổ của đối phương:
- Một tên xui xẻo đang chuẩn bị đi vệ sinh, kết quả bị tiếng nổ mạnh làm giật mình ngã gãy chân, còn có hai tên nhóc lăn từ trên giường xuống bể đầu. Mới sáng sớm một đám lãnh dân hốt hoảng chạy đến tòa thị chính hỏi thăm có phải thành Everwinter bị ma quỷ hay là tà thú tấn công hay không. Người bên dưới phải tốn rất nhiều sức lực mới khuyên bọn họ đi được. Bệ hạ, sau này trước khi xảy ra chuyện thế này ngươi có thể nói với ta trước một tiếng không?
Mặc dù cách ống nghe nhưng hắn cũng có thể tưởng tượng được dáng vẻ ai oán của đối phương.
Có lẽ bản thân lão tổng quản cũng bị dọa không ít, cả đêm không ngủ vất vả đợi đến trời sáng.
- Những người bị thương bây giờ đang ở đâu?
- Đã đưa đến bệnh viện cả rồi, bảo vệ được tính mạng cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng mà lãnh dân vẫn đang bàn tán sôi nổi, trên quảng trường trung ương còn có người canh gác các loại thông báo như bảng tuyên truyền – Đây chắc chắn là năng lực của phù thủy tạo nên đúng không? Nếu như ngươi thông báo cho ta biết trước thì ta cũng chẳng đến nỗi làm phiền ngươi vì chuyện giải quyết hậu quả nhỏ nhặt này.
- Ta biết rồi, nhưng việc liên quan đến ma lực bản thân ta cũng khó dự đoán được chứ không phải không tin tưởng ngươi.
Roland trấn an.
- Trên thông báo cứ nói ta đang nghiên cứu vũ khí mới là được rồi, sau này còn có hiện tượng thế này nữa bảo mọi người đừng lo sợ. Lúc thật sự bị kẻ địch tấn công, lấy cảnh báo làm chuẩn. Đúng rồi, phí điều trị cho những người bị thương để tòa thị chính trả thay đi.
- Tuân mệnh…Bệ hạ.
Barov tủi thân nói.
Roland lắc đầu một cách bất đắc dĩ, sau đó cúp điện thoại.
Không biết tại sao dạo gần đây lão tổng quản luôn có cảm giác càng lúc càng dính người, mặc dù xử lý chính vụ đều vô cùng tốt nhưng giọng điệu “Bệ hạ thần hiến dâng toàn bộ ánh sáng và nhiệt huyết cho ngươi, ngươi không thể phụ lòng thần” này vẫn khiến hắn có hơi nổi da gà.
Ngược lại nói chuyện với trân châu của Bắc địa thoải mới hơn nhiều.
Cũng không biết bây giờ nàng đang ở đâu.
Thu lại sự phân tâm, hắn nhìn Lightning đứng trước bàn làm việc đang cúi đầu xuống, cười như không cười mà hỏi:
- Cuộc nói chuyện ban nãy chắc hẳn ngươi cũng đã nghe rồi chứ?
- Hu….
Cô bé uể oải nói:
- Bệ hạ, ta sai rồi, xin hãy phạt ta làm hai bộ bài tập đi.
Roland lại dời tầm mắt nhìn Macy trên đầu của nàng, Macy khó khăn tránh đi ánh mắt làm ra dáng vẻ không liên quan gì đến mình:
- Gù…
Mặc dù thành viên thám hiểm đoàn gắn bó thân thiết, nhưng đứng trước ngọn núi lớn như bài tập tổng hợp thì Macy dứt khoát chọn im lặng.
Cuối cùng hắn cũng không nhịn được mà bật cười:
- Haha…Được rồi, ngẩng đầu lên, chuyện này không tính là lỗi của ngươi – Dù sao thì cũng là ta đã đồng ý cho ngươi đi bay, trách nhiệm cũng nên do ta gánh mới phải.
- Thật, thật sao?
Lightning ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt sáng rực.
- Đương nhiên, ngươi cũng không biết làm như vậy sẽ gây ra thiệt hại, lại thêm tổn thất cũng không nhiều, bài tập gì đó thì khỏi đi.
Bởi vì tuyến bay ban đầu là bay vào hướng dãy núi tuyệt cảnh, do đó ảnh hưởng của nàng sinh ra rất hạn chế đối với khu dân cư– ngoại trừ cửa sổ thủy tinh của tòa nhà ngoại giao và thành bảo có phần bị rạn nứt ra thì những kiến trúc khác cơ bản hoàn hảo. Mà khi đi qua khu lò nung Lightning đã bay lên một độ cao nhất định, những ảnh hưởng khác giảm đi thêm một ít, rất khó tạo nên thiệt hại.
- Bệ hạ, ngươi thật sự…Quá tốt rồi!
Nàng dường như khôi phục lại toàn bộ sức sống trong nháy mắt, Macy cũng trút được gánh nặng mà giương đôi cánh.
Nhìn thấy một người và một con chim đang trông tư thế nhào tới, Roland nhanh chóng giơ tay ngăn cản hành động của các nàng:
- Nhưng mà bay cao thật sự hao tổn ma lực sao? Ngày hôm qua ngươi chưa bay được mười lăm phút?
Vừa nói đến đây Lightning lập tức hơi xấu hổ nói:
- Ta cũng vô cùng bất ngờ, lúc đó vốn nghĩ giữ lại một phần ma lực để làm thí nghiệm, nhưng chỉ hơi thử tăng tốc một tí muốn xem nơi cao nhất ở đâu, không ngờ ma lực bị tiêu hao nhanh đến như vậy, suýt nữa thì rơi từ trên trời xuống luôn rồi.
- Còn có thể nhanh hơn nữa?
Wendy ở một bên ghi chép lập tức nắm bắt được mấu chốt.
- Có thể.
Lightning tràn đầy tự tin mà nói:
- Chỉ cần đủ ma lực – lúc đó ngay cả tiếng gió bên tai cũng biến mất, thậm chí ta còn nghĩ chẳng có gì có thể ngăn cản ta tiến lên phía trước.
- Macy đâu? Lúc đó nàng vẫn ngồi trên đầu ngươi à?
- Gù!
Không đợi Lightning trả lời, Macy đã bắt đầu xoay vòng vòng:
- Quá nhanh, chóng mặt, trong lòng gù!
Đây là đang nói bay nhanh đến khó chịu cho nên được ôm vào trong lòng sao? Roland cảm thấy năng lực hiểu ngôn ngữ chim bồ câu của mình được nâng cao rất nhiều có thể tự động bổ sung đầy đủ câu nói mất khoảng ở giữa rồi.
- Chỉ chóng mặt?
Akesha, một phù thủy phụ trách thí nghiệm năng lực, lên tiếng:
- Không cảm nhận được sự thay đổi của luồng hơi?
- À…
Lightning suy nghĩ một lúc:
- Mặc dù lúc đó ta mang kính chắn gió nhưng bay khoảng nửa tiếng thì gió giống như đột nhiên biến mất vậy.
- Các ngươi thấy thế nào?
Roland nhìn phù thủy băng:
- Năng lực chi nhánh như vậy có ghi chép trong Hội Liên Hợp không?
Cho dù vì Lightning ngoài ý muốn mà dùng hết phần lớn ma lực dẫn đến bộ phận năng lực đo lường tạm thời gác lại, nhưng mà Liên minh Phù Thủy hiện tại đã thành lập nên một chương trình đánh giá có hệ thống, cộng thêm thừa hưởng kinh nghiệm của Hội Liên Hợp, cho dù không phát huy năng lực, thông qua kiểm tra đo lường hỏi dò và cân bằng ma thạch cũng có thể đưa ra phán đoán tổng thể.
Theo như cách nói của Lightning, nàng có khoảng ba phút để bay qua dãy núi tuyệt cảnh bay vào vùng hoang dã, mà bình thường khoảng cách này cần khoảng gần nửa tiếng. Tiếng sấm sét trong đêm đó cũng có thể chứng thực điểm này – năng lực sau khi tiến hóa khiến nàng có tư cách truy đuổi âm thanh.
Liên quan đến khái niệm âm chướng, Roland cũng không phí lời – Năng lực học tập của Akesha luôn là người nổi bật trong nhóm phù thủy, chỉ thêm một chút giải thích liền hiểu ra rốt cuộc tại sao tiếng sấm lại nổi lên.
Mặc dù trong giới tự nhiên không ít những sinh vật có thể đạt đến vận tốc âm thanh trong thời gian ngắn, trong tình huống đặc biệt con người có thể đối mặt với khiêu chiến của vận tốc âm thanh bằng cơ thể máu thịt, nhưng không có nghĩa quá trình này có thể thực hiện một cách dễ dàng. Không còn nghi ngờ gì, nguyên nhân Lightning chẳng có tí ảnh hưởng nào chắc chắn có liên quan đến năng lực chi nhánh vừa mới thức tỉnh.
- Ta nghĩ có lẽ là ‘ma lực đồng điệu’.
Akesha do dự một lúc rồi nói:
- Năng lực chi nhánh này phần lớn xuất hiện trên người phù thủy mà năng lực chủ sẽ mang lại nguy hiểm cho bản thân, do đó ghi chép để lại cũng không nhiều. Bình thường nó sẽ mở ra một cái kén bao phù thủy lại trong đó, đồng thời môi trường trong kén luôn duy trì trạng thái bình thường. Chỉ là duy trì nó cần hao tốn ma lực cực lớn, hơn nữa sự khác biệt giữa bên ngoài và bên trong càng lớn, tốc độ tiêu hao ma lực càng cao, nói cách khác…
- Lightning tiêu hao hết ma lực trong thời gian ngắn không phải vì bay mà là do năng lực chi nhánh?
Wendy tiếp lời.
- Không sai.
Akesha gật đầu:
- Phần lớn năng lực chi nhánh sinh ra để trợ giúp năng lực chủ, ví dụ như sách ma lực của Scroll và tầm nhìn khối màu của Lucia – nếu không có bọn chúng, hiệu quả của năng lực chủ sẽ bị giảm mạnh, thậm chí khó có thể phát huy. Ma lực đồng điệu cũng như thế, so với bản thân bị thương nặng, bay ít đi một chút đã là thỏa hiệp rồi.