Đêm sau đó, trong phủ Bá tước Elk đèn đuốc sáng trưng, khi Petrov với thư mời trên tay được người hầu đón vào đại sảnh thì buổi tiệc mừng sinh nhật tam tiểu thư Aurelia của Bá tước vừa mới bắt đầu.
Được mời đến tham gia buổi tiệc này đều là những quý tộc có rất gia thế và danh vọng ở cứ điểm Epic cả, Bá tước Elk vô cùng xem trọng buổi tiệc sinh nhật này, cứ nhìn vào việc đại sảnh phủ đầy thảm lông dê và người hầu ăn mặc đồng phục quần đen áo viền vàng là có thể nhận ra. Dù sao năm nay Aurelia vừa đủ 16 tuổi, đã đến tuổi có thể gả đi rồi.
Âm nhạc nổi lên, người hầu bưng rượu nho cùng chén rượu qua lại giữa đám người, trong đại sảnh đặt vài chiếc bàn tròn phía trên có đồ ăn chín nóng hôi hổi, nhân vật chính của buổi tiệc Aurelia ăn mặc như một chú chim hoàng yến, đang được một bầy chị em vây quanh ở một góc đại sảnh, nhìn qua có vẻ đang chuyện trò rất vui vẻ.
Đây là loại hình yến hội thịnh hành nhất hiện tại ở vương đô. Trước đây yến hội ở miền Tây cũng không phải thế này, Petrov nghĩ, mọi người chỉ là ngồi quanh một chiếc bàn gỗ to rồi chờ đầu bếp mang thức ăn lên. Đồ ăn đưa lên đều là thiẹt heo thịt gà đựng trong chén lớnh, bánh bao xoa mỡ bò, trứng chiên vàng hai mặt mà một tô lớn rau trộn.
Tuy nhiên trong mắt của Petrov người đã trải qua vài năm ở vương đô mà nói thì, buổi tiện sinh nhật này chỉ là ra vẻ bắt chước phong cách mà thôi.
Ví dụ như chén rượu trên tay người hầu tất cả đều là chén lưu ly màu sắc không đồng đếu chứ không phải chén thủy tinh trong suốt. Đổ rượu nho vào không cách nào thể hiện ra được sự tinh khiết và màu tự nhiên của nó cả. Chiếc bàn tròn phải dùng vải trắng trải lên chứ không phải để lộ ra mặt bàn dính đầy dầu mỡ. Còn về phần những món ăn chính kia thì giữ nguyên phong cách của miền Tây – vừa to vừa thô. Petrov lắc đầu, ít nhất cũng phải để cho đầu bếp cắt nhỏ ra rồi mới bưng lên chứ.
Theo lệ cũ, trước khi đến đây hắn đã ăn no tại nhà rồi, giờ tất nhiên sẽ lại càng không đi dùng dao cắt mấy đống thịt lớn kia ra. Người được mời tham gia yến hội đều đại biểu cho thể diện của gia tộc, nếu như cắm đầu ăn uống cho no nê ở đây quả thật rất là ảnh hưởng đến hình tượng. Petrov cũng không muốn biến thành trò cười trong miệng của các tiểu thư quý tộc.
“Lâu rồi không gặp nhỉ,” đột nhiên có người ôm cổ hắn từ đằng sau, “Nghe nói ngươi được lãnh chúa đại nhân bổ nhiệm làm sứ giả hả? Trấn Bentham thu hoạch khoáng thạch thế nào, hẳn là ăn bớt được kha khá chứ.”
Giọng nói quen thuộc này, vừa nghe đã biết là Rene, con thứ hai của gia tộc Elk, tên ngốc chỉ một lòng muốn trở thành kỵ sĩ không quan tâm đến lãnh địa. Đồng thời cũng là bằng hữu của hắn. “Khá tốt,” Petrov không muốn thảo luận chuyện ở trấn Bentham, “Lần này ngươi tới núi Cold Wind có làm được cái gì không, hay là chỉ ngồi run cầm cập trong quán rượu ở Hermes?”
“Chết tiệt,” Rene đẩy Petrov một cái, “Đúng là không thể nào hy vọng nghe được lời gì tốt lành từ miệng ngươi cả. Lần này ta thậm chí còn không tới được Thánh thành mới, trước ngày đội bảo vệ biên cảnh lên đường ta bị nhiễm phong hàn nên nằm bẹp trên giường.
“Thế thì tốt, có tiến bộ hơn so với trước, ít ra giảm được phiền toái cho mọi người.”
“Lần này thì ngươi sai rồi,” Rene cười thần bí, “Nếu ta không nằm bẹp ở núi Cold Wind thì chỉ e đã vĩnh viễn nằm lại trên tường thành lạnh như băng của Thánh thành rồi.”
“Có chuyện gì?” Petrov nhướn mày.
“Ta cũng nghe người khác nói lại thôi,” Rene nói nhỏ vào tai hắn, “Thánh thành mới xém chút nữa là rơi vào tay địch, tà thú đã xông vào đến bên trong thành. Nếu không nhờ giáo hội phái ra chiến sĩ mạnh nhất của họ, chỉ e đến đại giáo đường cũng không thể bảo vệ được. Tuy nhiên quân đội của bốn vương quốc đều tổn thất nghiêm trọng, không còn bao nhiêu người về được núi Cold Wind cả. Chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, trong thành tràn đầy quả phụ, ngày thường trong nhà không có tiển để dành…” Hắn đá lông nheo, duỗi ra hai ngón tay lắc lắc, “Chỉ cần cho các nàng hai ngân lang là có thể tha hồ… Này này, đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó chứ.”
“Đây đều là sự thật? Thế còn đội cảnh vệ bên kia thì sao?
“Tất nhiên, ta tận mắt nhìn thấy, lãnh chúa nhận đươc tin ngã bệnh luôn trong ngày.” Rene nhún vai, “Còn đội vệ binh thì… Còn làm sao nữa, tiếp tục chiêu mộ dần lại thôi. Hiện tại miền Bắc đang thiếu thốn chiến sĩ có kinh nghiệm, nếu như không phải ta bị người trong nhà gọi về thì ta ít nhất có thể chỉ huy một nhánh đội kỵ binh.”
Đây không phải vấn đề chính yếu, Petrov nghĩ thầm, đối tượng phòng vệ chủ yếu của đội vệ binh biên cảnh núi Cold Wind chính là thẩm phán quân của giáo hội, bây giờ tướng lĩnh và chiến sĩ tứ đại vương quốc đồng loạt chôn xác ở Hermes, nghe rất có mùi âm mưu. Nếu như giáo hội có mưu đồ gì đó thì hiện tại miền Bắc Greyfort chẳng khác gì con gái bị lột sạch quần áo, “Thẩm phán quân tổn thất thế nào?”
“Không thua gì quân đội bốn vương quốc, cũng dễ hiểu mà, bọn chúng luôn là phần tử cuồng nhiệt xông lên trước hết. Mà nói lại, nếu như thẩm phản quân không xông lên trước thì quân đội các vương quốc kia chắc chắn sẽ không nhúc nhích,” hắn khinh thường nói, “Đám kỵ sĩ kia đều là vậy cả, miệng thì hô hào vinh dự, đến khi chống lại tà thú thì toàn trốn ở đằng sau.”
“Ví dụ như vị đứng trước mặt ta chẳng hạn.” Petrov cười, có lẽ là mình suy nghĩ quá nhiều rồi. Nhưng mà cho dù giáo hội có muốn giở trò với miền Bắc thì cũng chả liên quan gì đến cứ điểm Epic cả. Đó là vấn đề của tân vương phải lo lắng.
“Đáng tiếc là, vẫn chưa có ai chịu thu nhận ta làm kỵ sĩ, hay nói cách khác là ta chưa tìm được ai đủ tư cách này,” Rene dừng lại một chút, nhìn về phía cửa, “Người của gia tộc Wolf đến, ta ra chào hỏi bọn họ chút rồi sẽ quay lại tìm ngươi.”
“Đi luôn đi, không cần quay lại đâu.”
“Phải rồi,” vừa đi mấy bước hắn quay đầu lại, “Ngươi có chú ý tới khăn tay gửi kèm thư mời hay không?”
“Ngươi bỏ vào?”
“Nếu là ta thì sẽ nhét đôi tất đi hai ngày vào rồi,” hắn lắc lắc ngón tay, “Nó là tự tay em gái của ta làm đó, mặc dù tuổi tác các ngươi hơi chênh lệch chút, nhưng nếu ngươi có ý định thì ta giơ hai tay ủng hộ hai người các ngươi. Không cần chờ đợi nữa, anh bạn, ngươi cũng hơn hai mươi tuổi rồi.”
Petrov liếc hắn một cái, hắn huýt sáo rồi cười bỏ đi.
Lấy một chén rượu từ trong khay người hầu bưng đến, Petrov đi về phía góc phòng im lặng nhìn xem đại sảnh náo nhiệt. Hắn chú ý thấy Aurelia trong khi trò chuyện vui vẻ với các chị em còn lâu lâu lén nhìn mình một cái. Khi bốn mắt gặp nhau, hắn nhìn thấy nàng nhanh chóng đưa mắt đi nơi khác và hai gò má hơi đỏ lên ngượng ngùng.
Petrov lịch sự mỉm cười. Tuy nhiên trong mắt hắn thì nàng vẫn chỉ là một cô bé con mà thôi.
Đột nhiên đại sảng vang lên tiếng thảo luận ồn ào, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
“Cái gì! Hắn quả thật dám nói như nói?”
“Đúng vậy, tên quỷ Kairen nhát gan kia thậm chí không dám đánh rắm nữa, im lặng trở về.” Người lớn tiếng nhất nói, “Đúng là làm cho cả cứ điểm Epic xấu hổ!”
Petrov có quen hắn, hình như tên là Simon Elliott, một bàng chi của gia tộc Wolf, cưới một cô nàng khá xinh đẹp. Hắn cũng đã gặp cô nàng đó, quả thật quyến rũ hơn người.
“Nói như thể ngươi thì sẽ hành động khác vậy.” Có người cười nhạo lên tiếng.
“Ta một người có thể không được, nhưng nếu để cho ngài Công tước biết đến chuyện này, ta không tin tên Roland Wimbledon kia còn dám làm bậy như thế!”
Nghe được cái tên quen thuộc này, Petrov giật mình, đột nhiên cảm thấy hứng thú.