Petrov xông về phía đám người, “Chuyện gì xảy ra vậy?” Hắn hỏi.
“Thưa đại nhân,” có người nhìn thấy gia huy của Lonicera trên ngực hắn, “Chúng tôi đang thảo luận về tên lãnh chúa trấn Bentham. Hắn cả gan tịch thu tài sản trong trấn của các quý tộc.”
“Gọi ta Petrov là được, tình huống cụ thể thế nào?”
“Để ta giải thích cho ngài Petrov,” Simon chen lên ra vẻ nịnh nọt, “Là thế này, theo lệnh của ngài Công tước chúng tôi bình thường ở trong trấn Bentham thay gia chủ quản lý mỏ trên sườn núi phía Bắc. Mùa đông hàng năm lại dẫn theo dân chúng quay về cứ điểm Epic để bào vệ họ tránh khỏi bị tà thú gây hại. Năm nay khi kết thúc Tà Nguyệt, một đồng nghiệp của chúng tôi, Kaires của gia tộc Fletcher lại nhân được thông báo tử lãnh chúa trấn Bentham rằng nhà cửa của hắn đã bị phá bỏ, hơn nữa không hề có chút đến bù tổn thất nào cả!”
“Hoặc là thừa nhận nhà cửa không thuộc về ngươi, hoặc là ta cho ngươi vào tù và treo cổ vì tội bỏ trốn,” hắn bắt chước giọng điệu tứ hoàng tử Roland, “Ngài nghe thử xem, cái gì gọi là tội danh bỏ trốn chứ, đây là việc mà hàng trăm nam qua những người cai quản mỏ đều làm.”
Petrov không khỏi hồi tưởng lại trong đầu hình dáng thanh niên tóc xám kia, mặc dù bên ngoài đồn đại hoàng tử cực kỳ tệ hại, nhưng qua hai lần tiếp xúc thì theo hắn Roland Wimbledon không phải là loại người tầm thường. Còn về chuyện xử lý tội danh bỏ trốn này hẳn là hắn ta thuận miệng tìm lý do mà thôi – hoàng tử căn bản không có ý định dùng đạo lý để thuyết phục đám người này.
Hắn muốn quyết liệt với cứ điểm Epic rồi, Petrov nghĩ, thử suy nghĩ kỹ xem, chẳng lẽ hoàng tử lại không biết chuyện hàng năm quý tộc và dân chúng quay về cứ điểm tị nạn hay sao? Tất nhiên là không. Hắn biết rất rõ, rồi lại cho thêm một cái tội danh để ép đối phương làm ra lựa chọn, sau đó để cho đối phương đem cách xử lý dã man này truyền về cho cứ điểm Epic biết, rốt cuộc hoàng tử muốn làm gì?
“Nhưng mà hắn là lãnh chúa trấn Bentham,” kẻ cười nhạo Simon lúc trước nói, “Lãnh chúa có quyền quy định luật pháp trong lãnh địa của mình.”
“Trấn Bentham cũng nằm trong phạm vi quản hạt của miền Tây!” Simon không vui lạnh giọng nói, “Chẳng lẽ ngươi dám nghi ngờ uy quyền của ngài Ryan? Ở lại trong trấn nhỏ để giám sát mỏ là ý của ngài ấy. Hiện tại Roland lại chiếm đoạt tất cả nhà ở của quý tộc, hành động này là công nhiên chống lại sáu gia tộc lớn, ngài Ryan nhất định sẽ không ngồi yên mà nhìn.”
“Mọi người đang nói về cái tên đao phủ đã treo cổ Dimitry Hill mà không cần công văn sao?” Rene không biết từ khi nào đã đến, “Cha ta rất tức giận chuyện đó.”
“Đúng là hắn, thưa ngài,” Simon hành lễ rồi nói, “Hiện tại hắn ngày càng càn quấy, e rằng chỉ có Công tước đại nhân mới có thể ngăn cản được hắn, hy vọng ngài thay chúng ta chuyển lời cho đại nhân.”
“Không cần phải lo lắng, cho dù có chuyện này hay không thì Ryan đại nhân cũng đã chuẩn bị ra tay với hắn rồi.” Rene trả lời thẳng thừng. “Đó là lý do ta quay trở lại, hiện tại anh cả ta đang ở vương đô thương lượng hợp đồng làm ăn, gia tộc Elk chỉ có ta là có thể dẫn binh.”
“Thật vậy sao? Thế thì quá tốt rồi.” Simon mừng rỡ nói.
Petrov nhíu mày, mặc dù hắn biết từ khi bản công văn mùa đông kia được phát ra, hoàng tử điện hạ lựa chọn ở lại trấn Bentham thì chắc chắn sẽ có một ngày như vậy, nhưng hắn không nghĩ đến bạn của mình cũng muốn mặc giáp ra trận. Không quan tâm ánh mắt kỳ quái của mọi người, hắn trực tiếp lôi Rene qua một bên khuyên can: “Ngươi không nên đi, hắn là hoàng tử đó.”
“Ta biết hắn là hoàng tử, còn là một tên hoàng tử bị vứt bỏ trong núi nữa kìa.” Rene Elk vỗ vai Petrov, “Yên tâm, ngài Ryan cũng sẽ không làm tổn thương hoàng tử, nói không chừng bọn ta vừa đi tới hắn đã trực tiếp đầu hàng luôn. Cho dù muốn chống cự đi nữa, chỉ cần bọn ta thúc ngựa xông lên chẳng phải bọn nông dân thợ mỏ kia sẽ chạy sạch sao? Tứ hoàng tử cũng không biết đánh đấm gì, ta nghĩ có khi hắn thậm chí sẽ không rụng đến một cọng lông cơ.”
Không, ta thật ra đang lo ngươi bị hắn tổn thương… Petrov há miệng nhưng không nói ra được, hắn biết đối phương sẽ không tin lời hắn, bởi vì ngay chính hắn cũng không dám tin tưởng tứ hoàng tứ sẽ có thể dựa vào đám công nhân thợ mỏ kia đánh bại được liên quân của Công tước. Nhưng không biết tại sao, trong lòng hắn vẫn có chút bất an.
“Thiếu gia Petrov, phụ thân ngài mời ngài trở về, hắn có chuyện quan trọng muốn tìm ngài.” Một vị quản gia tóc bạc vội vàng đến bên người Petrov nói nhỏ với hắn.
“Ta biết rồi.” Petrov gật đầu, sau khi tạm biệt Rene hắn lêo lên xe ngựa cùng quản gia quay trở về phủ Bá tước Lonicera.
“Phụ thân.” Khi hắn đi vào thư phòng, Shalafi Lonicera đang viết gì đó.
Nghe tiếng Petrov, Bá tước vẫn không dừng tay, “Ngươi liệt kê rõ ra tất cả nhân số, sản xuất và thu nhập của lãnh địa giao cho ta. Ta sẽ sắp xếp để xuất binh mùa xuân. Lệnh mộ binh của Công tước Ryan đã ban xuống, đợi khi tuyết ta, năm gia tộc lớn chúng ta đều phải cung cấp kỵ sĩ và lính đánh thuê giúp hắn xuất chinh trấn Bentham.”
“Cần bao nhiêu người?”
Bá tước hơi ngừng tay lại, ngẩng đầu lên, “Chuyện gì vậy, trước giờ ngươi chưa bao giờ quan tâm đến loại vấn đề này cả.” Hẳn mở một tờ công văn đặt bên cạnh bàn ra, “Kỵ sĩ ít nhất hai mươi lăm người, cùng với trang bị và ngựa tương ứng. Lính đánh thuê bốn mươi tên, trang bị đầy đủ. Dân tự do hoặc nông nô hơn một trăm, vũ khí đơn giản là được.”
Petrov tự nhẩm tính, như vậy năm gia tộc kết hợp lại chừng một ngàn người, thêm người của Công tước nữa, đủ sức càn quét miền Tây này rồi. Cho dù cứ điểm Epic không dốc hết toàn bộ lực lượng ra, chỉ đội ngũ này thôi thì trấn Bentham cũng đã không có khả năng ngăn cản rồi. Tổng cộng dân số nơi đó chỉ tầm hơn hai ngàn người.
“Phụ thân, ngài có thể không ra chiến trường được không?” Sau một hồi do dự, hắn mở miệng nói.
“Tại sao con lại nói vậy?” Bá tước kỳ quái hỏi.
“Con lo lắng cho sự an toàn của ngài.”
Shalafi không nhịn được bật cười, “Con có biết mình đang nói gì không? Một con voi giẫm đạp một con kiến thì liệu sẽ có nguy hiểm gì chứ? Hoàng tử điện hạ chỉ có vài tên kỵ sĩ cùng đội thân vệ chưa đến năm mươi người, quân số bên ta đông gấp mười lần hắn!”
Trên lý luận thì đúng là vậy, nếu là chưa từng gặp qua điện hạ hẳn Petrov cũng sẽ cho là như thế. Nhưng mà… “Phụ thân, tất cả mọi người đều nói trét bùn lên tường thành chỉ cần mưa sẽ sụp đổ, thế nhưng tường thành do hoàng tử điện hạ xây nên lại không đổ. Bọn họ còn nói chỉ dựa vào đám thợ mỏ trấn Bentham không có cách nào ngăn cản tà thú, nhưng mà hoàng tử điện hạ không những làm được, thậm chí đến khi kết thúc Tà Nguyệt cũng không có ai trốn về cứ điểm cả.” Hắn càng nói càng thấy bất an trong lòng, “Hiện tại, tất cả mọi người đều cho rằng ngài Công tước chiến thắng Roland Wimbledon chỉ như là voi nghiền chết kiến, nhưng mà thật sự kết quả sẽ như vậy sao, phụ thân?”
“Đủ rồi!” Shalafi đập mạnh xuống bàn. Hắn lắc đầu đứng lên, đi đến bức tường bên cạnh – nơi có treo tranh chân dung của tổ tiên đời trườc. “Ngươi thích buôn bán hơn lên ngựa chiến đấu, chuyện đó rất bình thường. Tuy nhiên thương nhân cũng không có nghĩa là kẻ hèn nhát! Những nhà thương nhân vượt qua biển cả, mỗi ngày đều gặp phải nguy hiểm tính mạng.” Hắn đập tay vào tường, lớn tiếng nói, “Nhìn lên đây đi, ông tổ của ngươi, ông tổ của ông tổ của ngươi, bọn họ đều dựa vào đao kiếm cung nỏ mới có thể dừng chân tại mảnh đất tràn đầy dã thứ và cướp bóc này. Ngươi sợ hãi chiến đấu như vậy, thật sự làm ta quá thất vọng!”
Không phải, thưa phụ thân. Petrov cúi đầu xuống không tranh cãi, nhưng tự nhủ trong lòng, ngài cũng tự biết đó là ông tổ của chúng ta anh dũng như vậy. Nhìn lại xem những khuôn mặt mạnh mẽ trên đó, lại nhìn lại cái bụng to bự của ngài đi. Phụ thân, ngài bây giờ còn leo lên được ngựa sao?