Trong một buổi chiều nắng đẹp, Roland hoàn thành lời hứa của mình.
Hắn sắc phong cho ngài Payne làm tử tước, lãnh địa tại phía Nam của sông Xích Thủy, phía bờ đối diện với trấn nhỏ. Nơi đó hiện tại vẫn là một cánh rừng rậm, thuộc về loại đất đang quy hoạch. Vì để cho Payne buông tha quyền tự trị trong lãnh địa, Roland đồng ý từ nay ưu tiên khai phá lãnh địa của Payne đồng thời khi thành lập sản nghiệp trên đất của hắn, có thể chia cổ phần cho tử tước và con cháu hắn. Tất nhiên, khi Roland sử dụng miệng lưỡi miêu tả thì chính là không cần quản lý sản nghiệp mà lại có thể được chia tiền.
Ngài Payne rất vui vẻ đồng ý – hắn vốn cũng không thích những chuyện đó, đối với hắn không có gì vui hơn cưỡi ngựa chiến đấu. Tuy nhiên bây giờ đã có con gái, hắn sẽ tập trung hơn vào việc đi săn. Lại thêm sản nghiệp gốc trong lãnh địa của Payne vốn đã tan nát hết chịu nổi, hắn quyết đoán nhờ hoàng tử cho người đến giúp hắn bán đi đất đai ở phía Đông của cứ điểm rồi dọn cả nhà đến sống tại trấn bentham. Roland tất nhiên là đáp ứng.
Người còn lại được sắc phong chính là Brian, Roland ban cho hắn thân phận kỵ sĩ, cũng hỏi ý hắn lựa chọn đất phong hay là đi lính trong quân đội.
Nếu như lựa chọn đất phong thì không thể gia nhập vào đội quân số một trấn Bentham. Còn nếu gia nhập quân đội thì nhất định phải giống như người khác thăng chức dựa vào chiến công mới nhận được đất phong ban thưởng. Brian không chút do dự lựa chọn cái thứ hai.
Kề từ đây, Roland có được một bản đồ đại khái quy hoạch sử dụng đất đai.
Lấy sông Xích Thủy làm mốc, bên kia là chân của dãy núi tuyệt cảnh, nơi hẹp nhất có chiều ngang 3km, nơi rộng thì được 7-8km. Từ nay vừa có thể xây dựng nhà ở, vừa có thể dùng làm đất phong ban thưởng cho sĩ quan lên chức.
Bờ bên kia của sông Xích Thủy sẽ là khu công nghiệp và nông nghiệp tương lai, đất đai có thể kéo dài cho đến miền Nam, tuy nhiên trước mắt vẫn là một dãy rừng cây, xa xa còn có đồi núi nhỏ. Đến khi dân số thỏa mãn nhu cầu Roland sẽ ưu tiên khai khẩn dãy rừng này.
Cuối cùng là rừng rậm phía Tây và khu đất trống tiếp giáp dãy núi – vùng đất cấm không người giao tiếp với vùng man hoang. Theo như dãy núi và biên giới khu rừng mà tính, ở giữa là một vùng đất vô cùng to lớn, thậm chí còn lớn hơn cả vương quốc Greyfort. Đối diện với mảnh đất vô chủ này trong lòng Roland vô cùng ngứa ngáy. Nhưng hắn cũng biết, tạm thời mình không nên quan tâm đến địa phương này. Hiện tại trấn thứ mà Bentham cần nhất chính là dân cư.
Trở lại văn phòng trong lâu đài, hắn gọi họa sĩ Soraya tới.
“Gần đây hỗ trợ tòa thị chính công tác sao rồi?”
“Trước giờ tôi chưa từng vẽ nhiều tranh như vậy trong một ngày,” nàng nhìn có tinh thần hơn nhiều so với khi mới đến, “Số tranh hôm nay đã vẽ xong rồi. Nhưng mà chỉ vẽ mỗi khuôn mặt nhìn qua từ cửa sổ cảm giác vẫn thấy kỳ lạ thế nào ấy.”
“Chủ yếu là để cho cây bút ma thuật của cô không làm cho người dân giật mình thôi,” hoàng từ cười, “Mặc dù họ biết đến sự tồn tại của phù thủy nhưng tiếp xúc gần gũi như vậy rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên cứ làm chút thủ đoạn che dấu khiến cho họ không biết cô là phù thủy. Từ từ quen dần rồi sẽ tốt thôi.”
Năng lực chụp ảnh của Soraya giúp cải thiện kế hoạch đăng ký công dân của Roland đáng kể. Tòa thì chính để dành ra một gian phòng trống là nơi dự trữ hồ sơ của dân trong trấn. Giống như hộ khẩu, trên mỗi tờ giấy đều có ghi tên tuổi, nơi ở, quan hệ gia đình các kiểu. Những thông tin này Barov đã từng làm công tác thống kê đơn giản một lần rồi, lần này lý lịch thêm vào một số nội dung nữa. Thay đổi to lớn nhất là, tất cả mọi người đều có thêm ảnh chân dung màu trên hộ khẩu.
Theo yêu cầu của Roland, tòa thị chính làm một gian phòng nhỏ một người ra vào trong đại sảnh, bên ngoài phủ vải bố, phía trước chừa lại một ô cửa sổ nhỏ để cho Soraya nhìn khuôn mặt. Như vậy khi phù thủy ngồi vẽ trong phòng thì người bên ngoài sẽ không nhìn thấy được cây bút ma thuật thần kỳ kia.
Còn về phần làm cách nào để cho dân chúng chủ động đến cung cấp thông tin thì phương pháp Roland đưa ra rất đơn giản, ai đến đăng ký sẽ nhận được mười đồng ưng trợ cấp – tiền do tòa thị chính chi ra.
“Hôm nay gọi cô đến để vẽ vài thứ khác.” Roland đưa những miếng giấy đã cắt sẵn ra trước mặt Soraya.
Nàng nhìn thấy những miếng giấy kích thước bằng nhau hình chữ nhật, lớn cỡ chừng nửa lòng bàn tay.
“Ngài muốn tôi vẽ gì?”
“Một vài công cụ giải trí thôi.” Roland nói.
Ý nghĩ này đã sớm tồn tại trong đầu hắn, các phù thủy mỗi ngày ngoại trừ rèn luyện ra thì không có gì để làm, cuộc sống như vậy có vẻ như hơi buồn chán. Đối với hoàng tử cũng vậy, nhất là trong giai đoạn chờ tuyết tan phạm vi hoạt động của hắn chỉ giới hạn bên trong lâu đài, Bởi vậy nghĩ ra vài hoạt động giải trí mới rủ các phù thủy tham gia thư giãn tâm tình là việc cần thiết phải làm.
Đơn giản nhất tự nhiên là bài Poker rồi. Nhưng mà giấy thường quá mềm cũng không thích hợp để chơi, xào bài nặn bài cũng bất tiện. Hiện tại đã có Soraya hắn có thể làm ra một vài trò chơi cao cấp hơn.
“Giải trí?” Nàng nghiêng đầu suy nghĩ, như thể không nghĩ ra có loại trò chơi giải trí nào dùng giấy cả, “Được rồi, ngài nói đi.”
“Đầu tiên, cô hãy vẽ ra một binh sĩ đang cầm nỏ.”
“Tưởng tượng ra?”
“Đúng vậy, áo giáp, dáng người, tuổi tác, hoàn cảnh ..v..v.. tùy cô tưởng tượng. Chỉ cần cầm nỏ là được.
“Ẹc… để tôi thử xem.” Soraya nhắm mắt lại, trầm tư một chút rồi vung bút ma thuật bảy màu lên.
Rất nhanh, một người đàn ông trung niên cầm nỏ hiện lên trên giấy.
“Rất tốt,” Roland khen ngợi, “Để ta nghĩ xem tiếp theo là gì… ừ, giờ thì phía bên trái góc trên cùng và chính giữa vẽ một vòng tròn nhỏ,” hắn nhớ lại trong đầu hình dáng lá bài, “Vòng thứ nhất màu trắng viền vàng, vòng thứ hai màu xanh dương viền vàng.”
Đợi tất cả vẽ ra xong, Roland lại nói nàng vẽ thêm số vào vòng đầu tiên, biểu tượng cung nỏ vào vòng thứ hai.
Cuối cùng, một lá bài tinh xảo hiện ra trước mặt Roland.
“Vậy là xong rồi?” Nàng hỏi.
“Đây chỉ là một đơn vị quân, còn có rất nhiều lá bài cần vẽ giống như vậy, cuối cùng tạo thành một bộ bài, sau đó ta sẽ dạy cho các cô cách chơi.”
Nhìn Soraya cắm cúi vẽ tranh, Roland đột nhiên có dự cảm, có một câu nói có lẽ sắp tới sẽ vang lên khắp nơi trong lâu đài của hắn…
“Ngươi có bận việc gì không? Nếu không thì làm một ván Gwent nào!”