Echo ngồi ở trên đỉnh cao nhất của lâu đài – tại nơi đây nàng có thể nhìn thấy toàn cảnh trấn nhỏ.
Nằng nhờ Lightning đưa mình lên rồi đến lúc mặt trời xuống núi cô bé sẽ đến đóng nàng xuống. Hiện tại Lightning hẳn là đang trên đường bay đến cứ điểm Epic rồi.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, ánh nắng chiếu lên mặt đất sáng loáng, nhìn từ xa như một miếng tơ lụa lấp lánh, từ từ trôi về phía Tây, phân chia màu xanh của lá cây và màu tuyết trắng xen lẫn trong đất ra thành hai phía. Dưới ánh mặt trời, nàng cảm thấy toàn thân bao phủ cảm giác ấm áp, không như cái nắng gắt cháy da của miền cực Nam.
Gió cũng không giống, nàng nghĩ, gió trên các vương quốc đại lục có thật nhiều loại, gió cảng Greenwater mang theo vị mặn của biển, gió mùa vương đô ẩm ướt lúc lạnh lúc nóng, gió Bắc lạnh như băng rét thấu xương từ dãy núi tuyệt cảnh, và gió nhẹ thoang thoảng hương thơm của đất ở thị trấn nhỏ này Nói thể nào đi nữa, gió vốn là rất thuần túy. Còn ở thành phố Ironsand hoặc là nóng bức không gió, hoặc chính là gió lốc bão cát ngập trời. Khi đó nhất định phải trốn ở trong phòng hoặc nơi nào kín đáo, phơi mình ra gió chỉ có một con đường chết mà thôi.
Echo nhẹ nhàng thở ra một hơi, nghĩ lại mình rời khỏi khoáng thành Ironsand hẳn đã gần bốn năm rồi. Bộ lạc Osha đã thua trận, vi phạm ước định thần thánh quyết đấu, tộc nhân nàng bị thần phỉ nhổ, bị trục xuất đến mỏm núi Endless, vĩnh viễn không thể trở lại thành Ironsand. Nhưng Echo biết, tất cả đều là âm mưu của bộ lạc Tibia, bọn chúng bôi dầu đen lên roi sắt, đốt lên ngay cả nước cũng dập không tắt. Chính vì trò bẩn thỉu đó khiến cho anh của nàng, chiến sĩ dũng mãnh nhất bộ lại bị chết cháy khi quyết đấu khiến cho đội hình đại loạn.
Mỏm núi Endless ngoại trừ cát vàng vô tận nóng hổi ra thì chỉ có những cột lửa vĩnh viễn không tắt và biển cả còn nóng bỏng hơn cả mặt đất. Dân xứ cát đến đó sống rồi sẽ biến thành xương trắng, so với nô lệ thì kết thúc còn thê thảm hơn.
Khi Echo thức tỉnh năng lực thần sứ - các vương quốc đại lục gọi là phù thủy, nàng đã từng nghĩ đến báo thù, thế nhưng mà năng lực của nàng lại là thứ năng lực mô phỏng âm thanh vô dụng. Cho dù cầu xin thần linh thế nào đi nữa, thần linh cũng không trả lởi nàng. Sau nửa năm sinh hoạt tại cảng Greenwater, nàng lại càng hiểu rõ, cách mói thần sứ nhận được ban phước của thần linh chỉ là một âm mưu tự lừa mình dối người của họ. Trong phạm vi của tứ đại vương quốc, thần sứ đều là đối tượng săn giết của giáo hội. Kế từ ngày đó, Echo triệt để từ bỏ hy vọng báo thù.
Lúc này, từ xa bốc lên khói đặc cuồn cuộn. nàng nhìn về phía bờ đông của sông Xích Thủy, chỉ thấy lóe lên ngọn lửa màu xanh lục trong rừng cây nhỏ, khói đen đốt cháy cây cối cùng với tuyết bốc hơi thành sương trắng chung một chỗ, tạo thành một cột khói màu xám nơi chân trời.
Đó là ngọn lửa xanh của Anna.
Khi mới đến đây, Wendy đã giới thiệu so Anna và Nanawa với các chị em. Lúc đó Echo vô cùng hâm mộ năng lực của Anna. Có thể tự do khống chế ngọn lửa, làm nóng chảy vũ khí với nhiệt độ cao… Nếu như khi ở khoáng thành Ironsand nàng có năng lực cường đại như vậy, bộ lạc Tibia đừng hòng sống sót dưới tay nàng.
Echo lắc đầu, những thứ đó giờ đã là vô nghĩa, so với những tộc nhân có lẽ đã chôn xác dưới cát vàng kia, nàng còn sống được đã là may mắn nhất rồi. Nếu như hoàng tử điện hạ đồng ý thu nhận mình, vậy việc mình có thể làm chính là cố gắng hoàn thành những gì điện hạ giao phó.
Nàng hắng giọng một cái, sau đó bắt đầu ngâm nga hát những bài hắn yêu cầu.
Đây là một bài hát ngắn rất vui vẻ, hoàng tử điện hạ chỉ ngâm nga qua một lần, nàng đã nhớ điệu hết giai điệu của nó.
Nhạc khúc đối với Echo cũng không phải là thứ xa lạ, nàng bị đào tạo như là nộ lệ thượng đẳng, vũ đạo quyến rũ và khiêu khích cũng như ca hát là một trong những kỹ năng nàng phải nắm giữ. Tuy nhiên bài hát này của điện hạ thì lại khác… Tiếu tấu giai điệu phong phú của nó tràn đầy cảm giác sức sống tích cực, đặc biệt khi hắn yêu cầu này giả làm tiếng sáo để diễn tấu đoạn nhạc khúc này, từng âm điệu như thể nhảy lên làm cho người ta không nhịn được muốn nhảy múa theo.
Cái khó là ở chỗ vừa biểu diễn khúc này vừa phải thêm vào nhịp trống vui nhộn. Cùng lúc mô phỏng ba loại âm thanh, lại cùng nhau phát ra, đây là lần đầu tiên Echo làm như vậy. Nàng chưa bao giờ nghĩ đến có thể chơi âm nhạc bằng cách như vậy!
Mới đầu nàng rất khó làm cho nhịp trống không ảnh hưởng đến tiết tấu của sáo, đến khi làm theo phương pháp điện hạ đề nghị, dùng tay hoặc chân đánh nhịp nàng mới có thể dần dần kết hợp hai loại âm thanh này lại,
Qua vài ngày luyện tập, Echo dần dần nắm được cách diễn nhạc này.
Sau khi thử hát mấy lần, nàng đứng dậy, quyết định thêm vào nhạc cụ dây vào trong đó.
Theo tiếng nhạc vang lên, Echo phát hiện đoạn nhạc nhỏ này lại một lần nữa biến hóa – nếu như nói tiếng sáo vui vẻ tạo thành thân thể của nó, nhịp trống sôi sục tạo thành xương cốt của nó, vậy thì tiếng nhạc dây tưởng như chỉ góp thêm vào cuối cùng này lại ban cho nó linh hồn. Nàng chân giẫm nhịp, không ngừng làm cho ba loại nhạc khí hoàn toàn hòa vào làm một, âm thanh ngày càng cao, cuối cùng không nhịn được phát tiếng hát vang –
“Tổng điểm tấn công của ta cao hơn, cho nên ta thắng.”
Roland đặt lá bài cuối cùng lên bàn, Soraya đối diện che mặt lại, phát ra tiếng kêu chợt hiểu.
“Thêm một ván nữa,” nàng suy nghĩ một lát, rồi thu bài lại. “Lần này để cho tôi chọn dùm ngài mười lá bài.”
“Khục khục,” hoàng tử ho khan rồi nói, “Đã trễ lắm rồi, ta còn bận việc khác, cô rủ người khác chơi đi nhé.”
Sau khi tạo ra đủ hết các quân bài, phần còn lại chỉ là sao chép chúng ra. Có bản gốc trước mặt tốc độ vẽ tranh của Soraya nhanh như là đánh máy chữ vậy. Roland rất nhanh có được vài bộ bài Gwent giống nhau.
Vì vậy Soraya trở thành đối thủ đầu tiên của hắn.
Sau khi giảng rõ luật chơi, một trận chiến Gwent diễn ra. Trong khi chiến đấu, hắn phát hiện khả năng tiếp nhận học hỏi của phù thủy đúng là cao hơn người thường. Soraya rất nhanh hiểu được kỹ xảo ra quân, sau vài hiệp đấu, mặc dù Roland còn có thể chiến thắng nhưng cũng đã phải dùng đến vài chiến thuật đặc biệt rồi. Bây giờ nghe nàng bảo rút bài dùm mình hắn ngay lập tức từ chối.
“Được.” Soraya ôm bài vào ngực rồi chạy ra ngoài. Lúc này ngoài cửa sổ truyền đến âm nhạc vui tai dễ chịu. nàng dừng chân lại, quay trở về thò ra cửa sổ nhìn quanh. “Là Echo sao?”
“Ừ, xem ra nàng đã hoàn toàn thuần thục rồi.” Roland ngả người trên ghế dựa, thưởng thức thứ âm nhạc quen thuộc kia.
Quân số một trấn Bentham sắp sửa tiến vào giai đoạn diễn tập tổng hợp, khác với đứng trên tường thành bắn súng, diễn tập tổng hợp phải thực hiện ngoài dã ngoại, yêu cầu đội ngũ tiến lên mà vẫn bảo trì đội hình chỉnh tề - đây chính là bí quyết chính để xếp hàng bắn súng. Để giúp cho bước chân quân lính đều đặn, cần phải dựa vào nhịp trống hoặc khẩu hiệu của người chỉ huy. Hiện tại có được phù thủy với năng lực mô phỏng âm thanh, hắn quyết đoán bắt chước người Anh, chơi luôn khúc quân hành kinh điển.
So với nhịp trống đơn giản, khúc quân hành không chỉ có thể khống chế tốc độ di chuyển của đội hình mà còn có tác dụng cổ vũ sĩ khí, phấn chấn quân tâm. Đương nhiên, khúc quân hành nổi danh nhất [British Grenadiers] này hắn cũng chỉ biết tên chứ không nhớ rõ hết được giai điệu.
Tuy nhiên điều này không làm khó được hắn, trong thời đại kháng chiến có một khúc ca được cải biên từ [British Grenadiers] vang vọng khắp cả nước, giai điệu của nó ai cũng nghe nhiều đến thuộc lòng, đó chính là khúc [Du kích ca] kinh điển.
Soraya quay đầu lại, nàng nghe hoàng tử nhẹ nhàng đứng dậy ngâm nga bằng thứ ngôn ngữ nàng chưa từng nghe thấy, gọn gàng, theo đúng nhịp của khúc quân hành.
“Chúng ta là tay súng thiện xạ.”
“Mỗi viên đạn tiêu diệt một kẻ thù.
“Chúng là quân phi hành.”
“Dù là núi cao nước sâu.”
“Trong rừng cây rậm rạp.”
“Khắp nơi đều là doanh trại đồng chí.”
“Cao cao trên sườn núi.”
“Có vô số anh em tốt.”
…