Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 1020

Chương 1020
Chương 1020

Victor ngồi trong một phòng riêng ở quán rượu lật xem hóa đơn buôn bán.

Khác với đại sảnh ồn ào dưới lầu, đây chắc chắn là một gian phòng cao cấp. Mặt sàn trải thảm nhung lông cừu, phía dưới nhuyễn tháp bố trí lò sưởi, từ khi bước vào phòng đến khi nằm xuống đôi chân sẽ chẳng cảm thấy lãnh lẽo tí nào.

Theo yêu cầu của hắn, chủ quán còn đặt thêm một cái bàn gỗ có thể chuyển động bên cạnh nhuyễn tháp, vừa không cản trở nghỉ ngơi lúc bình thường, lúc cần thiết còn có thể dùng như bàn thấp. Đặc biệt trong mùa động gió tuyết rít gào, ngồi trên nhuyễn tháp làm việc cũng coi như là một sự hưởng thụ.

Lúc này, bên tay trái của hắn đặt một dĩa ức gà cắt miếng được nướng vàng ươm, bên tay phải lại là một loại thức uống hỗn hợp màu tím đậm, trước tiên không nói đến hương vị thế nào, chỉ phần cơm này thôi cũng đáng giá mười thỏi kim long.

Là một thương nhân châu báu bên ngoài, thực tế là con thứ tư của nhà Lothar, những thứ này trong mắt người thường có thể nói là tiêu xài món tiền cực lớn nhưng đối với hắn chẳng đáng là gì. Tiêu một khoản kim long để bản thân hưởng thụ sự thoải mái do giàu có mang lại đã trở thành một hành động trong tiềm thức của hắn, còn đáng hay không đáng không nằm trong phạm vi suy xét của hắn.

Từ sau khi tham gia buổi ra mắt máy móc khổng lồ tên là ‘xe lửa’ từ hai tháng trước, hắn đã mua một căn phòng ở tầng ba của quán rượu này làm trụ sợ thương nghiệp của bản thân.

Đương nhiên dựa vào tài sản của hắn cho dù mua hai bất động sản cũng chẳng phải chuyện khó khăn, nhưng Victor càng thích cảm giác như gần như xa, vừa yên tĩnh một phần lại có thể cảm nhận sự huyên náo ở tầng cuối cùng. So với tòa nhà lớn truyền thống mà đám quý tộc vừa ý, thì hắn luôn hướng đến nơi quán rượu thế này.

Không chỉ vì tiện bàn chuyện làm ăn với các đội buôn khác nhau.

Nếu có thứ gì đó có thể phản ánh trực quan sức sống và trình độ phát triển thương mại của một thành phố vậy chắc chắc chính là quán rượu nằm trong khu vực náo nhiệt này.

Xem xong trang cuối cùng Victor đóng quyển sách da dê trong tay lại, nâng ly nước bằng thủy tinh trong suốt lên. Dưới ánh nến, chất lỏng đỏ tím bên trong giống như một đá quý đẹp không tả xiết.

Gần đây trên hóa đơn xuất hiện một chút phiền phức nhỏ.

Đó chính là trong một khoảng thời gian dài hắn không hề nhận được đá quý nguyên thạch ở Tây cảnh rồi.

Cuộc chiến tranh vương khiến thế cuộc ở Greyfort xảy ra thay đổi lớn, thành phố bị hủy bởi khói lửa chiến tranh, quý tộc không có đất phong nữa, những thay đổi này khiến cho giá cả những vật phẩm xa xỉ giảm mạnh, muốn duy trì lợi nhuận trước kia nhất định phải nâng cao lượng tiêu dùng. Nhưng nếu không có nguyên thạch thì thợ thủ công châu báu dưới trướng hắn cũng không thể làm ra đá quý được.

Cứ điểm Epic vốn dĩ là nơi cung cấp nguyên thạch lớn cho hắn, nhưng mà sau khi Roland Winbledon bỗng nhiên tuyên bố xây dựng thành Everwinter, nguồn nguyên thạch càng trở nên thiếu hụt. Hắn từng đến cứ điểm Epic thăm hỏi mấy lần phát hiện tất cả khu khai thác mỏ ở đó đều chạy vào trong túi của vị quốc vương trẻ, điều này cũng chẳng kỳ lạ, vơ vét của cải vốn là bản chất chung của lãnh chúa, điểm kỳ lạ là sau khi những sản xuất này chuyển đến biên giới dường như đều vô cớ biến mất.

Không sai, đến nay hắn cũng không hề tìm thấy một cửa hàng châu báu nào ở thành Everwinter.

Hoặc bán nguyên thạch kiếm lời hoặc là đầu tư một khoản tiền, sau khi chế thành đá quý thì kiếm lời, thủ đoạn của lãnh chúa chỉ có hai cách đó. Cái phía trước hắn có thể thu được từ chênh lệch giá, cái sau lại có thể hợp tác tiêu thụ, cho dù là con đường mua bán hay là tăng thêm gia công làm thành trang sức hắn đều có thực lực khiến đối phương không thể từ chối.

Nhưng quốc vương cứ chẳng để lại cho hắn con đường tham dự vào.

Dường như Roland Winbledon dự định kiếm tiền bằng đá quý vậy.

Chuyện này khiến Victor có hơi đau đầu.

Hắn cũng đã từng thử mang trang sức đã được chế tạo xong đến thành Everwinter bán, kết quả cũng rất phiền lòng. Dân thường ở bất cứ nơi nào cũng không dùng nổi những sản phẩm đắt đỏ với giá mấy chục thỏi kim long, trước nay chúng chỉ cung cấp cho các quý tộc thế gia giàu có, thỏa mản yêu cầu khoe khang và so bì trên bàn tiệc của bọn họ. Nhưng ở đây lại cứ chẳng có quý tộc theo ý nghĩa truyền thống!

Không sai, một thành phố to lớn như thế lại thiếu hứng thú với trang sức châu báu đây là việc khiến hắn rất ngờ.

Nhiều lần đến thành Everwinter, chỉ mua hàng hóa ở đây nhưng lại rất ít bán ra, khoản mục trên sách da dê thể hiện ra khuynh hướng nghiêng về một bên.

Đây chắc chắn là một tín hiệu không tốt.

Sự xuất hiện của xe lửa khiến Victor ý thức được rằng tương lai đã đến, nhưng không phải phân bố đồng đều mà vì mở rộng kinh doanh tốt hơn, đương nhiên hắn muốn đến nơi gần tương lai nhất. Việc chuyển dời trọng tâm kinh doanh từ vương đô cũ đến vương đô mới cũng là lựa chọn tất yếu của hắn.

Vấn đề là trong tương lai không có ngành nghề này thì làm sao?

Hắn không thiếu tiền, cho dù không làm gì cả cũng sống cả đời sung túc. Nhưng hắn nhất định phải chứng minh bản thân trong việc kinh doanh khiến cho những thương nhân ngấp ngó gia tộc và tiền đen đều không thể nói được gì.

Hắn không thể khiến cha thất vọng.

Lúc Victor đang suy nghĩ xem nên giải quyết vấn đề này thế nào mới được thì âm thanh ồn ào dưới lầu tăng lên gấp mấy lần, ngay cả sàn gác cũng run nhẹ lên.

Bây giờ còn cách vào đêm rất sớm, lẽ ra không phải là khoảng thời gian dân rượu cao hứng, xảy ra chuyện gì sao?

Hắn kéo cái chuông đồng gọi tỳ nữ.

- Làm phiền rồi.

Rất nhanh một cô gái tướng mạo tuyệt sắc đẩy cửa bước vào:

- Ngươi có gì phân phó?

Khi cửa đẩy ra, tiếng ồn ào vang lên rất lớn, dường như hắn nghe được có người đang lớn tiếng đọc gì đó.

Victor chỉ ngoài cửa:

- Dưới lầu sao vậy?

- Xin lỗi đại nhân, bọn họ làm phiền đến ngươi sao?

Gương mặt tỳ nữ đầy áy náy mỉm cười nói:

- Đây là việc bất đắc dĩ, dù sao thì hôm nay là ngày báo giấy bán ra, mọi người đều đang giành mua.

- Báo… giấy?

Hắn lấp bấp hỏi lại.

- Vâng, một tuần trước bệ hạ đã phát thông báo, nói rằng sẽ dùng nó để thay thế bảng tuyên truyền ở quảng trường, mọi người đã mong chờ rất lâu đều muốn xem báo giấy rốt cuộc là thứ gì.

A, lại xuất hiện thứ mới sao? Không hổ là vương đô mới, Victor lập tức trở nên thích thú:

- Nó bán với giá bao nhiêu?

- Nghe nói một bản mười đồng ưng.

- Vậy giúp ta mua một… không, mua mười bản!

Hắn lập tức nói.

- Vâng.

Tỳ nữ chạy cộp cộp xuống lầu không lâu thì nhanh chóng thở hổn hển quay lại:

- Đại, đại nhân... Báo giấy đưa đến đều bán sạch rồi.

- Nhanh như vậy sao?

Victor kinh ngạc chớp đôi mắt, nếu nó là một loại hàng hóa thì khó tránh dễ bán hơn tí. Nhưng mà điểm này cũng không làm khó được hắn không phải chỉ là đập tiền thôi sao.

- Vậy mua lại từ những người mua được, tiền không phải vấn đề!

Hắn vung tay ném một kim long vào lòng tỳ nữ:

- Chỉ cần mua được, tiền còn lại đều là của ngươi!

- Vâng! Đại nhân!

Cô gái mặt mày hớn hở nói.

Nửa tiếng sau, một chồng báo giấy màu xám được đưa đến trước mặt hắn.

- Giá cả bên dưới đã tăng đến hai mươi ngân lang, ta đã cố gắng hết sức rồi...

Tỳ nữ lắp bắp nói.

Đây chính là thấy có người thu mua với số lượng lớn mà cố ý lên giá sao? Mà vẻ mặt của đối phương rõ ràng để lộ hết suy nghĩ trong lòng cho dù không thể hoàn thành nhiệm vụ nhưng nàng cũng không nỡ giao tiền thừa ra. Victor cũng không quan tâm:

- Ngươi tên là gì?

- Tinkle. Thưa đại nhân.

- Tiền đó ngươi giữ lại đi.

Hắn quơ quơ tờ giấy báo trong tay:

- Ngoài ra, ngươi có thể cùng ta xem cái này không?

Cho dù đồ ăn ngon và rượu ngon đều có rồi vậy thứ còn thiếu không cần nói cũng biết. Bờ ngực đối phương nhẹ phập phồng và giọt mồ hôi đọng trên chóp mũi, tỏa ra một khí tức thanh xuân đầy sức sống, gặp nhiều những nữ tử quý tộc rồi, cô gái vụn về thế này lại có một mùi vị khác. Huống chi đối phương lại là người dân thành Everwinter, nếu gặp chỗ nào không hiểu thì có thể hỏi nàng về điều đó.

- Victor đại nhân....

Tỳ nữ cúi đầu xuống, hai má ửng đỏ, lát sau mới cắn môi gật đầu:

- Ta bằng lòng.

- Ha ha ha

Hắn mỉm cười rồi vỗ lên nhuyễn tháp:

- Vậy cảm ơn ngươi đã ở bên cạnh ta.

Bình Luận (0)
Comment