Sự huyên náo tại hiện trường bỗng chốc lặng im, ngay cả những hành khách ngồi xung quanh quầy bar cũng buông chén rượu trong tay xuống, nhìn đoàn kịch.
May không khỏi sửng sốt.
- Khi ta ở cố đô, ta đã từng được Ngài Chagin —
- Chỉ bảo, đúng không? Đó là lý do tại sao hắn không muốn gặp ngươi.
Người quản lý hạ giọng.
- Chagin các hạ rất thất vọng về ngươi, tiểu thư May.
Mặc dù câu nói này thì thầm bên tai cô, nhưng người bạn bên cạnh vẫn nghe được đối phương trả lời. May cảm thấy tay mình đột ngột bị Irene siết chặt.
Câu nói đó còn gay gắt hơn bất kỳ lời buộc tội nào, đặc biệt là khi nó đến từ một bậc thầy giới hí kịch. Đối với hậu bối, bọn họ trách cứ vừa có thể là phê bình, cũng có thể là ký thác kỳ vọng, khích lệ, nhưng thất vọng hoàn toàn mang một ý khác. Nếu như là nàng của ba năm trước, sợ rằng nàng lúc đó không biết làm thế nào, thậm chí có thể khóc nức nở.
Nhưng điều đầu tiên nàng nghĩ bây giờ không phải là chính mình nữa.
Nàng đã trở thành ngôi sao Tây cảnh trong nhiều năm, là trụ cột của Star Flower, dù về mặt diễn xuất hay năng lực, đều ở trình độ có thể tự tin. Nếu ngay cả nàng cũng bị đả kích lúc này, thì Irene, Tina và những người khác phải làm sao bây giờ? Càng đừng nói đến Swallow, một cô gái có tài năng thiên phú nhưng thiếu tự tin.
Vì vậy, May thấy mình bình tĩnh đến không ngờ vào lúc này.
Nàng thở ra một hơi nhẹ, bình tĩnh trả lời.
- Thật không? Ta nghĩ rằng trong chuyện này có sự hiểu lầm, tốt nhất là có thể đích thân giải thích, nếu không thể, ta chỉ có thể xin lỗi ở đây.
Dường như người quản lý không ngờ tới nàng sẽ đáp lại nhẹ nhàng như vật, hắn không khỏi nhíu mày.
- Ngươi….
- Dù sao thì ta cũng mong rằng ngài Chagin có thể ngày càng tiến xa trong giới hí kịch, tạo nên bước đột phá mới trong buổi lễ. Chúng ta xin không làm phiền ngài nữa.
Nàng bước ra hai bước, vừa quay đầu vừa nói:
- Ngoài ra, xin đừng gọi ta là tiểu thư May. Bây giờ ta là phu nhân Lannis.
Trên đường trở về, thời tiết không thay đổi, nhưng May cảm thấy bầu trời có vẻ u ám hơn rất nhiều. Đoàn người im lặng không nói, hoàn toàn không còn sự sôi nổi và kích động như ban đầu.
Mãi cho đến khi họ chuẩn bị chia ra, Gate mới không nhịn được hỏi.
- May đại nhân, ngươi có thật sự cùng với Chagin đại sư…
- Đồ ngốc, nói bậy bạ gì đó!
Rosia trừng mắt nhìn hắn một cái.
- Nếu như trước đây chị May và hắn từng có quan hệ, sao có thể chủ động đi thăm hắn, đó chẳng phải tự làm xấu mình sao! Nói cái gì mà thất vọng, ta thấy căn bản là hắn đang ghen tỵ.
Mọi người há hốc mồm, nhìn Rosia với vẻ khó tin.
- Này… người mà ngươi đang nói, đó là bậc thầy hí kịch của Greyfort…
- Đáng ra…
Rosia phẫn nộ nói.
-Thành Neverwinter đã trở thành thủ đô mới, đoàn Star Flower là đoàn biểu diễn được hoan nghênh nhất ở Tây cảnh, địa vị của bọn họ giảm xuống, tất nhiên sẽ có không có cái nhìn tốt với chúng ta. Ta đã ở bên chị May kể từ khi nàng chuyển từ Epic đến Biên Thùy Trấn, sau khi nàng trở về từ vương quốc cũ thì không còn liên lạc với đoàn kịch của Chagin, từ thất vọng là từ đâu ra? Nói trắng ra là xem thường chúng ta, thời gian thành lập ngắn không có danh tiếng trong mắt giới quý tộc.
- Là vậy sao?
Irene nói vẻ mặt dường như được khai sáng.
Có lẽ vì lập luận của Rosia hợp tình hợp lý nên mọi người cũng khôi phục lại được tinh thần một chút.
- Ta tự hỏi tại sao người quản lý lại sợ không dám nhìn vào mắt May đại nhân, xem ra là trong lòng cảm thấy chột dạ…
- Vậy, đó là lý do tại sao Chagin các hạ không muốn gặp chị May?
- Dĩ nhiên là không.
May cuối cùng không nhịn được trợn mắt.
- Với danh tiếng của hắn, thì cần gì phải ghen tỵ với ta? Bên ngoài Tây cảnh, gần như không ai biết ta là ai, nhưng trong toàn bộ Greyfort, thậm chí là Dawn Kingdom, không ít người nghe qua đại danh Chagin Fez. Các ngươi càng nói càng thái quá rồi!
Mọi người lập tức rụt cổ.
- Dù sao, chuyên này đến đây đã kết thúc, hiểu chưa?
May vỗ vỗ tay nói.
- Mọi người cũng quay về đi, ngày mai còn phải tiếp tục quay phim!
Về đến nhà, trong bữa cơm tối, Carter hỏi nàng về chuyện đi thăm.
Mà nàng chỉ dùng vẻn vẹn dăm ba câu nói cho qua chuyện.
Dù bất cứ lý do gì, May cũng không hi vọng liên lụy đến chồng mình.
Suy cho cùng, đây chỉ là mâu thuẫn nội bộ trong giới hí kịch mà thôi.
Mấy ngày sau, việc quay phim ma ảnh diễn ra rất thuận lợi, bầu không khí trầm mặc mà nàng lo lắng cũng không xuất hiện, ngược lại có lẽ là do mọi người cố gắng hết sức, cảnh cuối cùng của trận quyết chiến Vương Cung được thể hiện đặc biệt xuất sắc, ngay cả Gate cũng hiếm khi phát huy tới trình độ bình thường, không hoàn thành được động tác thì không nghỉ ngơi. Bầu không khí này thậm chí còn kéo theo cả đoàn Star Flower, khiến những người vừa mới vào không bao lâu mở rộng tầm mắt.
Trong khoảng thời gian đó, còn có người suy đoán rằng có thể là do bậc thầy Chagin hướng dẫn, mới khiến cho các diễn viên bỗng nhiên hăng hái cố gắng làm việc chăm chỉ.
Điều này cũng khiến May nhẹ nhõm hơn.
Có vẻ như tình huống bất ngờ ở khách sạn Whistle không ảnh hưởng nhiều đến đoàn kịch.
Đúng lúc nàng nghĩ rằng chuyện đi thăm đã qua, thì một điều bất ngờ nữa đã xảy ra.
Người quản lý của đoàn kịch Chagin đã chủ động đến tìm nàng sau khi họ vừa kết thúc cảnh quay cuối ngày.
- Chủ nhân của ta muốn gặp ngươi, May… không, phu nhân Lannis.
Hắn dường như đã đợi bên ngoài tòa thành từ lâu, chiếc mũ của hắn đã phủ một lớp tuyết mỏng.
Không còn gì để nghi ngờ nữa, đối phương nói đến chính là người sáng lập đoàn kịch Chagin, bậc thầy hí kịch Greyfort, Chagin Fez.
Ngay lúc đó, vô số câu hỏi nảy ra trong lòng nàng, thậm chí muốn dùng từ “thất vọng” trong miệng đối phương mà từ chối, nhưng nàng phát hiện, nàng thật sự muốn gặp Chagin…. Không vì cái gì khác, chỉ vì để tìm lời giải cho bí ẩn đó.
- Ta có thể mang theo bạn không?
May hỏi.
- Không, Chagin các hạ chỉ cho phép một mình ngươi đến.
Người quản lý lắc đầu.
- Chị May…
Irene lo lắng nói.
Nàng nghiêng đầu nhìn Irene một cái, tỏ ý mình không sao, sau đó hít một hơi thật sâu.
- Ta hiểu rồi, mời ngươi dẫn đường.
…
Vẫn là khách sạn Whistle.
May theo người quản lý đi lên tầng hai, bước vào một phòng làm việc rộng lớn. Đứng dựa lưng vào tủ sách, là mấy người nghe tên nhiều đến nỗi thuộc lòng “Công chúa” Roentgen, “Ngâm du lãng tử” Agpo, “Phi Hà” Bennis… những người này đều là những diễn viên hàng đầu quy tụ từ khắp nơi trên thế giới, ở trong “Vương tử tìm tình nhớ”, nàng cũng cùng bọn họ hợp tác khá hòa hợp. Nhiều năm sau khi xa cách đáng ra phải tràn đầy niềm vui, nhưng từ vẻ mặt lạnh lùng của họ, May chỉ có thể thấy được sự khinh miệt và thù địch.
Đây là điều mà nàng không ngờ tới.
Mặc dù không hi vọng sẽ có cuộc đoàn tụ nồng nhiệt, nhưng trong ấn tượng của ngôi sao Tây cảnh, cho dù giữa họ có mâu thuẩn, cũng sẽ không thể hiện rõ ràng như vậy. Đối với diễn viên mà nói, che giấu biểu cảm chỉ là một kỹ năng cơ bản, cho đối với một người mới bước chân vào nghề, cũng có rất ít người nguyện ý hoàn toàn cạch mặt điều này khác với những người hiểu chuyện ở đoàn kịch Epic, càng là người có danh tiếng, càng trân trọng mặt mũi của mình. Nhưng bọn họ bây giờ ngay cả biểu hiện bên ngoài cũng không muốn làm.
May nhìn ông lão với mái tóc hoa râm ngồi sau bàn làm việc, mấy năm không gặp, Chagin dường như đã già đi rất nhiều, nhưng không ai trong phòng có thể lờ đi sự tồn tại hắn. Những người cùng thế hệ vẫn không lên tiếng, tất nhiên là đang đợi bậc thầy hí kịch lên tiếng.
Chagin dường như cảm nhận được ánh mắt của nàng, khép tập kịch bản trên tay, đứng dậy.
Mà câu đầu tiên hắn nói khiến cho May chết lặng tại chỗ.
- Phu nhân Lannis, ta có thể xin ngươi và đoàn kịch của ngươi ngừng buổi biểu diễn tiếp theo được không?