Đúng là như vậy.
Chagin Fez vẫn là người mà May quen thuộc. Ít nhất là ở trong kịch, hắn có một quan niệm cực kỳ thuần túy. Nguyên nhân chính là vì phần quan niệm này nên mới có thể không hề che giấu sự thất vọng với nàng, cũng sẽ không bởi vì cần sự giúp đỡ của nàng mà thay đổi lý do thoái thác.
Nhường sân khấu cho đoàn kịch của hắn để đổi lấy một buổi biểu diễn hoàn mỹ, đối với người thật sự yêu thích kịch mà nói giống như là lựa chọn đương nhiên.
Nhưng nàng lại phát hiện mình không thể nói ra từ được kia một cách dễ dàng.
Giống như có thứ gì đó đang ngăn cản nàng lại vậy.
May nhắm mắt lại, bên tai ẩn ẩn truyền đến tiếng hô của cô gái.
- Phu nhân Lannis, xin hãy đợi ta…
- Đây là quà cảm ơn của ta, xin ngươi nhất định phải nhận lấy…
Sau đó có người đặt một con cá mặn vào trong tay nàng.
Trong chớp mắt đó, May đột nhiên hiểu ra rốt cuộc thứ ngăn cản nàng là cái gì.
Nàng mở mắt đón nhận ánh mắt của bậc thầy hí kịch.
Lần này, nàng không hề có ý muốn lảng tránh.
Có rất nhiều lý do để từ chối, đầu tiên là khẳng định sự thưởng thức của chính mình, sau đó thêm từ “nhưng” vào để chuyển hướng. Cho dù sau đó giải thích là bản chất chiếu phim của phim ma thuật, hay là nói buổi diễn kịch này do chính tay quốc vương bệ hạ khâm định, đều coi như là một câu trả lời không mất điểm.
Chagin Fez biết rất ít về thành Neverwinter, hắn vừa không rõ điểm đặc biệt của đoàn Star Flower, vừa không rõ sự coi trọng của bệ hạ với kịch nên có thể nói là từ lúc bắt đầu hắn đã đi nhầm hướng. Nếu nàng có thể nói một cách tỉ mỉ rõ ràng, không những có thể thay đổi sự hiểu nhầm của những người này, thận chí còn có cơ hội thu hồi lại sự thất vọng của đại sư Chagin.
Nhưng trong lòng May biết chuyện này cũng chỉ là một cách trốn tránh khác mà thôi.
- Ngài Chagin, ngươi biểu diễn chỉ chuẩn bị vì bệ hạ thôi sao?
- Còn có quý tộc tới chúc mừng và các đại thần, lãnh chúa khác.
Chagin gật đầu và nói.
- Nếu không có người xem tương xứng, cho dù biểu diễn xuất sắc tới đâu cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Giống như vàng bạc xứng với châu báu, rượu ngon xứng với ly ngọc, một nụ cười của diễn viên, mỗi một hành động mỗi một lời nói, đều có ý nghĩa trong đó. Chỉ có người thưởng thức giám định một cách cẩn thận và chuyên chú, mới có thể phẩm vị được sự khác biệt giữa ưu tú và cực hạn.
Lý nên như thế.
- Nếu vậy xin thứ lỗi cho ta vì không thể đồng ý với ngươi.
May nghiêm mặt nói:
- Bởi vì tất cả buổi biểu diễn của ngươi tuyệt đối không phải là một buổi biểu diễn hoàn mỹ.
- Cái… gì?
Hắn nhíu mày.
- Ngươi chưa từng xem thì sao có thể đưa ra một kết luận như vậy được?
- Bởi vì cho dù nó có xuất sắc đi chăng nữa, những người đó cũng chỉ ở một bên thưởng thức mà thôi…
Nàng cảm thấy dưới đáy lòng có một sức mạnh đang không ngừng tuôn trào.
- Bọn họ sẽ vỗ tay, khen ngợi, nói tới nó trong lúc rãnh rỗi, nhưng cũng chỉ thế mà thôi. Màn kịch này cũng chỉ là một phần nhỏ trong các hoạt động giải trí phong phú của bọn họ. Nếu không có nó, cuộc sống của bọn họ cũng sẽ không có bất cứ thay đổi gì… Nếu chỉ là một thứ có thể có cũng có thể không, thì sao có thể được gọi là hoàn mỹ?
Sắc mặt Chagin Fez trầm xuống, với một người sáng tác, kịch cũng như đứa con của mình vậy, không ai có thể chấp nhận lời đánh giá này một cách dễ dàng như vậy.
- Ta vốn nghĩ rằng ngươi chỉ bị lạc mất phương hướng vì theo đuổi danh vọng, không ngờ còn học được sự kiêu ngạo của người đời. Nghe cách nói của ngươi, chẳng lẽ ngươi đã từng nhìn thấy kịch hoàn mỹ là như thế nào à?
- Ta chưa nhìn thấy.
May thản nhiên nói.
- Nhưng ta biết dáng vẻ nên có của nó là thế nào.
Chagin nhìn nàng chăm chú bằng ánh mắt sắc bén như dao, ảnh hưởng xây dựng nhiều năm làm trên người hắn có một cảm giác áp bách nặng như núi, sự nặng nề này đủ để làm hậu bối giới kịch phải sợ hãi.
Hiển nhiên đối phương đang chờ nàng tiếp tục giải thích, mà đây là một câu trả lời cực kỳ dễ dàng mất điểm. Hoặc là nói, cho dù nàng trả lời như thế nào cũng không thể làm đối phương thật sự hài lòng.
Nhưng May không lùi bước.
Nàng cũng biết, sau khi mình nói ra câu tiếp theo, nàng sẽ bước trên một con đường hoàn toàn khác… Một con đường bọn họ chưa từng nhìn thấy, cũng không thể lý giải. Cũng có nghĩa là nàng và phần lớn người trong giới kịch sẽ đường ai nấy đi. Đến lúc đó đừng nói là thất vọng, chỉ sợ tất cả tình cảm trong quá khứ đều sẽ kết thúc, nàng cũng không thể dung nhập vào bên trong đó nữa.
Cái giá phải trả rất lớn, không phải sao?
Nàng hỏi chính mình.
Sau đó một giọng nói khác trả lời nàng.
- Nhưng nó đáng giá để chúng ta làm như vậy.
May mở miệng.
- Kịch hoàn hảo không nên chỉ là một vật để xem, một phương thức giải trí chỉ khi quý tộc nghĩ tới mới có thể bước vào tầm nhìn của bọn họ. Nó hoàn toàn có thể chịu tải càng nhiều thứ, thậm chí có thể thay đổi vận mệnh của người khác…
- “The Witch’s Tale” làm người dân có cơ hội hiểu biết hơn về cuộc đời của phù thủy, do đó làm tiếng xấu vốn không thuộc về các nàng biến mất. “Dawn” cổ vũ mọi người tham gia lao động, tạm biệt nghèo khổ và khó nhọc, theo lời kêu gọi này, rất nhiều người đã được sống một cuộc sống cơm no áo ấm. “New City” dùng phương thức trực quan nhất làm người mới di chuyển tới tiếp nhận quy tắc của thành Neverwinter, cũng làm cho con chuột phố đen len lỏi tới tận đây không có chỗ dung thân. Mà “A Hero’s Life”…
Nàng dừng lại một lát rồi chậm rãi nói.
- Làm một cô bé vô cùng bi thương tỉnh lại, bắt đầu một cuộc sống mới… Ta nghĩ, người mất đi người thân trong chiến tranh như nàng cũng không ít, dù có bao nhiêu người bởi vậy mà thay đổi, ta cũng rất vui mừng vì có thể thông qua kịch giúp đỡ bọn họ.
- Đến cùng là ngươi muốn nói gì.
Chagin trầm giọng nói.
- Ngươi từng nói với ta, kịch xuất sắc nhất là làm người xem đắm chìm vào trong cuộc đời của nhân vật. Nhưng hôm nay, ta càng muốn làm cho bọn họ nhìn thấy tương lai của chính mình.
May nói thẳng.
- Không có châu báu và ly ngọc, các quý tộc cũng có thể tìm được vật phẩm thay thế khác. Nhưng kịch mà ta diễn, lại là lương thực có thể làm hầu hết mọi người no bụng.
Đối với đáp án này, lần đầu tiên Chagin không nói tiếp.
- Ta tin kịch ngươi chuẩn bị hai năm nhất định sẽ vô cùng xuất sắc. Nhưng “Wolfheart kỳ duyên” mà đoàn Star Flower sắp biểu diễn cũng vượt quá tưởng tượng. Dù từ chuẩn bị đến lên sân khấu chỉ vỏn vẹn trong hơn một tháng, thậm chí một số diễn viên cũng là lần đầu tiêu biểu diễn. Nhưng nó vẫn là kịch hay nhất mà ta từng thấy.
Nàng hơi uốn gối hành lễ.
- Nếu sau khi xem nó, ý tưởng của ngươi không có bất cứ thay đổi gì, ta sẽ đề cử kịch mới của ngươi cho bệ hạ.
Sau khi rời khỏi khách sạn Whistle, May cảm thấy cả người thoải mái, ngay cả bước chân cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Vừa mới đi ra ngõ nhỏ, nàng đã nhìn thấy Carter Lannis đang chờ mình ở bên đường.
- Sao ngươi lại tới đây?
May ngạc nhiên hỏi.
- Irene nói ngươi được quản gia của Ngài Chagin đón đi, ta có hơi không yên tâm nên tới đây.
Carter nhún vai.
- Dù sao lát nữa cũng phải đi chợ mua chút đồ ăn làm bữa tối, đúng lúc cũng tiện đường.
- Vậy à?
May liếc mắt nhìn hắn.
- Có phải ngươi đã biết chuyện xảy ra ở khách sạn ngày hôm đó từ lâu rồi không?
- Hôm đấy cơm ngươi cùng không ăn thêm một bát, không nhận ra mới là lạ đó.
Kỵ sĩ cấp cao nhất đắc ý nói.
- Đợi đã…
Nàng đột nhiên dừng bước.
- Không phải là ngươi nói với tòa thị chính đấy chứ? Xin từ chối buổi biểu diễn của đoàn kịch Chagin gì đó…
- Hả?
Carter nhướng mày.
- Ngươi đang nói gì thế? Ta từ chối buổi biểu diễn của ai?
May nhìn hắn chằm chằm một lúc lâu rồi mới thở dài.
- Không, không có gì…
- Này, lại không nói cho ta nghe à?
- Dù sao cũng không quan trọng…
Nàng cười nói.
- Đúng rồi, ngươi còn chưa mua đồ để nấu bữa tối đúng không?
- Sao vậy, ngươi muốn ăn món gì à?
- Ừ, tối nay ăn cá mặn đi.
- Cá mặn? Không phải ngươi không thích ăn đồ ướp sẵn à… Lần trước cô bé kia đưa cho ngươi, ngươi ăn vài ngày…
- Bây giờ ta thích ăn, không được à?
May cắt ngang lời nói của Carter, sau đó vươn tay phải về phía hắn.
- Ta chỉ hỏi ngươi là có đi không?
- Đương nhiên.
Kỵ sĩ không chút do dự nắm lấy tay nàng.
- Chỉ cần là yêu cầu của ngươi, đi đâu cũng được.