Cuối cùng, cũng tới ngày “Wolfheart kỳ duyên” biểu diễn.
Ngoài cửa sổ vừa nổi lên ánh sáng, Victor đã bị âm thanh sồi soạt bên tai đánh thức. Hắn mở mắt ra, phát hiện bên kia gối đã không còn ai, chỉ để lại vài sợi tóc cùng với hương thơm của thiếu nữ.
- Tinkle?
Hắn nói bằng chất giọng hơi khàn.
- Đại, đại nhân, ngươi dậy rồi sao?
Dường như người trả lời có hơi hoảng hốt.
- Là động tác của ta quá lớn nên quấy rầy đến ngươi sao?
Thương nhân châu báu xoay người ngồi dậy dựa vào đầu giường, trên mặt không khỏi lộ ra ý cười.
Chỉ thấy cô hầu gái đang sờ soạng cách mặc quần áo, váy dài chỉ mới mặc được một nửa, phần lưng trơn bóng hoàn toàn lộ ra kết hợp với phần ngực nửa che nửa lộ như muốn chọc người yêu thương.
- Ngươi… Có thể đừng nhìn ta như vậy không?
Tinkle đỏ mặt nói.
Đây là cảm giác mà những tiểu thư quý tộc đó vĩnh viễn không thể mang đến, Victor nhẹ nhàng cười.
- Được rồi, ta không nhìn là được. Nhưng có một chuyện ngươi phải biết, không có sự giúp đỡ của những người khác thì một mình ngươi không thể mặc được cái này đâu.
- Haiz…
Đối phương lập tức hơi không biết làm sao.
- Tới đây, ta giúp ngươi.
Hắn buông tay và nói.
- Nhưng để ta uống một ngụm nước trước đã, ta khát nước lắm rồi.
…
Sau khi buộc chắc đai lưng, Victor thuận tay sờ soạng eo cô hầu gái một lượt.
- Hoàn thành, rất hợp với ngươi… Đừng nhìn lễ phục có vẻ mỏng, nhưng trước khi dây chun được phát minh ra, người hầu phụ trách mặc quần áo cho đại tiểu thư đều phải chọn người cao lớn thô kệch, nếu không thật đúng là không làm nó khép lại được.
- Hóa ra là như vậy.
Cô gái thè lưỡi.
- Đây là lần đầu tiên ta nghe nói…
- Có rất nhiều thứ trong giới quý tộc đều là như thế, nhìn qua không tệ nhưng khi sử dụng lại rất phiền phức. Nói một cách đơn giản thì là có hoa mà không có quả.
Hắn cười nói.
- Sao thế, không chờ được mà muốn mặc nó ra ngoài à?
- Không, không phải, chỉ là ta muốn chuẩn bị xong sớm một chút, đỡ trì hoãn hành trình của ngươi…
Tinkle liên tục xua tay.
- Bây giờ ta lập tức đi múc nước rửa mặt, chuẩn bị bữa sáng cho ngươi.
Mặc bộ quần áo này đi làm việc à?
Victor nhìn cô hầu gái rõ ràng đang ở trong trạng thái hưng phấn nhưng cũng không vạch trần nàng.
- Đi đi, bánh mì mới nướng và trứng chiên là được, đừng quên làm một phần cho chính ngươi.
- Vâng, cảm ơn đại nhân.
Trước khi ra khỏi cửa nàng còn cung kính cúi người.
- Cảm ơn bộ quần áo mà ngươi đưa… Cùng với cơ hội xem diễn lần này.
Sau khi cửa phòng đóng lại, Victor xuống giường rồi rót cho mình một ly rượu vang đỏ.
Đây là điểm tốt của loại phụ nữ này, chỉ cần cho một chút ân huệ là có thể nhận được báo đáp và cảm kích cực lớn. Nếu đối tượng tặng đồ là một tiểu thư gia tộc lớn, không chừng ngay cả một nụ cười cũng khó có thể nhìn thấy.
Tám mươi kim long không là gì với hắn, hai người thưởng thức kịch tự nhiên thú vị hơn một người rất nhiều. Chuyện này không liên quan tới thẳng thắn và yêu thích, chỉ là theo nhu cầu mà thôi.
Điều duy nhất hắn tò mò là phim ma thuật trị giá bốn mươi kim long đến cùng sẽ xuất sắc tới trình độ nào?
…
- Thầy, ngươi thật sự muốn đi sao?
Roentgen nhìn Chagin Fez đã ăn mặc chỉnh tề với khuôn mặt lo lắng.
- Tuy May nói rằng sẽ đề cử kịch mới của ngươi với quốc vương bệ hạ. Nhưng đó cũng có thể chỉ là sự ngụy trang… Nếu nàng muốn lợi dụng danh tiếng của ngươi để tạo thế cho chính mình, chẳng phải ngươi đi sẽ đúng ý nàng sao?
- Ta cũng cảm thấy như vậy… Hiện giờ nàng không đáng tin chút nào.
Agpo lẩm bẩm.
- Cái gì mà đề cử kịch mới, chẳng lẽ nàng còn có thể muốn gặp bệ hạ là gặp được chắc.
- Nhưng trượng phu của May là kỵ sĩ cấp cao nhất đó… Cho dù không gặp được thì cũng có thể truyền lời mà đúng không?
Bennis rụt rè lên tiếng.
- Ngươi lại định nói tốt cho nàng à?
Roentgen lườm nàng.
- Đừng quên nàng đối xử với chúng ta như thế nào!
- Nhưng… Không phải thầy nói nàng vẫn chưa động tay bên phía tòa thị chính sao?
- Ai biết nàng có nói dối không…
- Đủ rồi!
Chagin cắt ngang.
- Không phải vì cơ hội đề cử này nên ta mới đi, nàng cuồng vọng là chuyện của nàng, nhưng chúng ta không thể như thế… Cho dù không ủng hộ cách nói của nàng thì ta cũng phải xem trước rồi mới nói được.
Hắn hừ một tiếng.
- Một đám chim non vừa mới tiếp xúc với kịch mà có thể biểu diễn ra một câu chuyện hoàn mỹ chắc? Mệt nàng có thể nói ra! Nếu không đi xem ngược lại là bị nàng dọa sợ. Chỉ có xem mới có thể chọc phá lớp ngụy trang của nàng, không đúng sao?
Hắn nói xong rồi chụp bốn tấm vé lên trên bàn.
- Vậy nên, thứ mà nàng đưa tới không phải là vé xem diễn mà là một bức thư khiêu chiến! Đi hay không tùy các ngươi nhưng phải nhớ kỹ, nếu chưa xem thì không được phê bình! Muốn chấp nhận lời khiêu chiến của đối phương thì đi cùng ta.
…
Mười giờ sáng, cửa rạp chiếu phim mới đã tràn ngập tiếng người rộn rã.
Hiển nhiên là mọi người đều vô cùng chờ mong bộ phim ma thuần tuyên truyền đã lâu lần này. Cho dù không mua nổi vé giá cao của buổi biểu diễn đầu giê , vẫn có không ít người dân trong thành hy vọng có thể thông qua phương thức mưu lợi mà được nhìn thấy một lần.
Nhưng bọn họ ngạc nhiên phát hiện ra, rạp chiếu phim này hoàn toàn khác so với những rạp chiếu phim trước kia. Nó không có một cạn cửa sổ nào, toàn thân như một cái bát lật úp xuống. Đừng nói là nhìn lén qua cửa sổ, mà dán mặt vào vách tường cũng khó có thể nghe thấy tiếng động bên trong. Cùng lúc đó, nó lại có thể tích vô cùng “nhỏ bé”, kích thước chỉ bằng một phần tư quảng trường trung ương, không quá mười lăm mét, cao một tầng. Cộng thêm vẻ ngoài làm bằng xi măng xám xịt và không hề trang trí làm người rất khó tin rằng kịch vượt thời đại sắp trình diễn ở nơi này.
Giờ phút này, Victor cũng mang theo nghi hoặc đó dẫn theo Tinkle đi tới lối vào rạp chiếu phim.
Lối đi nhỏ chỉ cho phép một người đi qua đặt rất nhiều trạm kiểm soát, sau khi nộp đá thần phạt và dao găm hộ thân thì hắn mới có thể thực sự đi vào bên trong.
Khảnh khắc đẩy cửa ra, trước mắt hai người lập tức bừng sáng.
- Wow…
Tinkle không nhịn được mà ngạc nhiên hô lên.
Ngay cả Victor cũng cảm thấy bất ngờ, vật dùng để chiếu sáng trong rạp chiếu phim vậy mà lại lại ma thạch!
Đồ vật có giá trị xa xỉ như thế hắn vẫn chỉ nhìn thấy trong “tiền đen”.
Có thể dùng nó ở trong một nơi công cộng như vậy đã chứng tỏ thực lực của chủ nhân nơi này.
Khác với vẻ ngoài giản dị, bên trong rạp chiếu phim lại hiện ra tất cả vẻ xa hoa của nó… Nóc nhà hình vòm treo bốn chùm ma thạch sáng lên, làm cho rạp chiếu phim không có cửa sổ sáng trưng. Máy sưởi phát ra từ dưới chân làm bên trong luôn duy trì ở trạng thái ấm áp. Từng hàng ghế xếp xung quanh trung tâm, mỗi ghế cách nhau khoảng một cánh tay, bởi vậy toàn bộ sảnh lớn đều có vẻ vô cùng trống trải, không có chút cảm giác nhỏ hẹp nào.
Victor đã hơi ý thức được có lẽ đây là nguyên nhân rạp chiếu phim bán vé với giá cao… Không gian rộng mở mang tới thể nghiệm cảm quan thoải mái, nhưng cũng tạo thành tỉ lệ nhập tòa cực thấp. Căn cứ vào số lượng ghế dựa, một lần biểu diễn có thể cất chứa khoảng năm mươi tới tám mươi người. Số lượng này nhỏ hơn bất cứ buổi biểu diễn chính thức nào, nếu giá vé không tăng lên thì chỉ sợ căn bản không lấy lại được vốn.
Nhưng vấn đề tiếp theo cũng theo sát tới.
Hắn nhìn xung quanh, nhưng lại không nhìn thấy sân khấu biểu diễn ở đâu.
Chính giữa sảnh lớn là một cái cột đá thô to nối thẳng với nóc nhà. Ngoài thứ này thì tất cả đều là ghế ngồi, hoàn toàn không để lại bất cứ vị trí nào để biểu diễn.
Chẳng lẽ đoàn Star Flower muốn nhẹ nhàng nhảy nhót trên cột đá này sao?