Victor đè xuống sự thắc mắc trong lòng rồi ngồi xuống ghế số ba mươi dựa theo số ghế được ghi trong vé.
- Ngươi là người nhà Lothar…
Bên cạnh bỗng nhiên có người mở miệng nói.
Hắn cảm thấy hơi ngoài ý muốn quay đầu qua, phát hiện đối phương là một cô gái trang điểm xinh đẹp cao quý. Khác với Tinkle, vừa nhìn người này đã biết là người có nhiều kinh nghiệp tình trường, bất cứ lúc nào cũng có thể thể hiện ra sức hút lớn nhất của chính mình.
- Victor Lothar, xin hỏi ngươi là?
- Nghe danh đã lâu.
Cô gái mỉm cười vỗ ngực nói.
- Ta là Danis Payton, đến từ Shinning City của Dawn.
- Hoá ra là tiểu thư gia tộc Payton.
Victor bừng tỉnh đại ngộ.
- Không ngờ còn có thể gặp được thương nhân cùng thành ở dị quốc.
- Ta cũng không ngờ có thể gặp được thiên tài thương nghiệp trong lời đồn ở nơi đây.
Danis chỉ vào người ngồi bên cạnh.
- Xin giới thiệu, vị này là Yorko, người từng đảm nhiệm chức vị đại sứ của Dawn, là hắn mời ta đến đây.
- Hạnh ngộ hạnh ngộ.
Tiếp đó lại là một số lời khách sáo.
Trong lúc nói chuyện với Yorko, Victor cũng nhân cơ hội làm quen với một nhóm người thượng tầng của Greyfort.
Quả nhiên như dự đoán của hắn, người có thể vào rạp chiếu phim vào lần đầu tiên công chiếu cơ bản phi phú tức quý. Ví dụ như phần lớn người xem ngồi ở hàng ghế đầu tiên đều là người có quyền lực trong toà thị chính. Theo cách nói của Yorko thì vé của bọn họ đều do bệ hạ tặng, không cần tiêu một quả đồng ưng. Hàng giữa lại tới từ các thương gia giàu có và khách quý, thậm chí hắn còn nhìn thấy bóng dáng của đoàn kịch vương đô Greyfort trong đám người.
Ngưỡng cửa bốn mươi kim long làm rạp chiếu phim trở thành một bữa tiệc loại nhỏ, nếu có thể kết nối với những người này thì thu hoạch đã đáng giá với giá vé.
Sau khi mọi người tới đông đủ, mười mấy người hầu mới đẩy từng chiếc xe con ra từ một cánh cửa khác nối tiếp nhau, đưa một túi giấy kỳ lạ vào trong khe lõm của tay vịn.
- Đây là cho chúng ta à?
Tinkle tò mò cầm lấy một túi quan sát.
- Ý, hình như chữ bên trên là bắp… Bắp rang?
- Còn có khoai tây chiên và sữa bò… Đều là đồ ăn sao?
Victor chú ý tới chất liệu của túi đánh dấu chữ sữa bò rất kỳ lạ, nhìn qua giống như một tấm da dê nhưng sờ vào lại vô cùng mềm mại. Chỉ là toàn thân chỉ có một dáng vẻ nên trong lúc nhất thời không biết sử dụng như thế nào. Cũng may phía dưới dòng chữ to còn vẽ cách sử dụng, không thể nghi ngờ là đã suy xét đến tình huống lần đầu tiên khách hàng sử dụng.
Khi hắn cắm một chiếc ống mềm trong suốt vào niêm phong trên đầu túi như các bước trên sơ đồ và uống được sữa bò bên trong, trong lòng không khỏi trào ra một cảm giác thành tựu khó thể miêu tả.
Đúng là quá thú vị!
Làm cho sữa bò ngày thường nhạt nhẽo không có gì mới lạ cũng thơm ngọt hơn rất nhiều.
Lời nhắc nhở ấm áp, thiết kế tinh tế cùng với bao bì chưa bao giờ nhìn thấy… Cho dù bên trong là nước cũng có thể bán với một cái giá không tệ!
Người thiết kế ra nó nhất định là một thương nhân xuất sắc.
Hơn nữa, Victor nhận ra làm như vậy cũng không chỉ vì mới lạ và thú vị. Khác với đồ đựng làm bằng pha lê và sứ truyền thống có góc có cạnh, hai loại túi này hiển nhiên rất khó tạo thành thương tổn với người khác. Suy xét đến thân phận của người xem nên hành động này có vẻ đặc biệt quan trọng. Cùng lúc đó, khe lõm tay vịn của ghế cũng hoàn toàn dán sát với túi, cho dù xé túi giấy đặt ở bên trong cũng sẽ không rơi ra ngoài.
Sự kết hợp hoàn thiện như vậy, rất khó tưởng tượng sẽ xuất hiện ở một sản phẩm mới lần đầu tiên ra mắt.
Ngay khi Victor định thử xem túi bắp rang kia có hương vị gì thì một giọng nói thanh tao bỗng nhiên vang lên trong sảnh lớn.
- Hoan nghênh các vị đã tới rạp chiếu phim ma thuật Greyfort, “Wolfheart kỳ duyên” sắp biểu diễn. Mời mọi người quay lại ghế ngồi của mình, cẩn thận nghe quy tắc xem phim. Trong quá trình xem phim, nếu gặp bất cứ vấn đề gì xin hãy hành động theo quy tắc, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Giữa sân lập tức vang lên những tiếng xôn xao, bởi vì người xem chỉ nghe thấy giọng nói mà lại không nhìn thấy người nói ở đâu.
- Đầu tiên, độ dài phim ma thuânt tổng cộng dài hai tiếng mười lăm phút, tương đương với một canh giờ thêm một khắc. Trong lúc xem không có thời gian nghỉ ngơi, cũng không cho phép tự ý rời khỏi chỗ ngồi. Nếu cần sự trợ giúp, chỉ cần kéo sợi dây chuông triệu hồn bên dưới ghế ngồi và chờ đợi tại chỗ là được.
- Tiếp theo, đây sẽ là một thể nghiệm xem phim mà xưa nay chưa từng có, cho dù xảy ra chuyện gì cũng không cần hoảng hốt. Các vị phải nhớ rằng nó chỉ là một bộ phim đặc biệt mà không phải là chuyện xảy ra thật sự. Nếu vì nguyên nhân của bản thân mà tạo thành bất cứ tổn thất gì cho người thứ ba, sở cảnh sát của thành Neverwinter sẽ truy cứu trách nhiệm.
Nghe đến đó, Victor không nhịn được mà cười ra tiếng, này này, trên đời này còn có người có thể xem xiếc như thật à? Ngay cả từ hoảng sợ mà cũng dùng, thật sự có hơi mèo khen mèo đài đuôi. Nhân cơ hội này, hắn nghìn về phía sau, quả nhiên, khuôn mặt của vài vị cùng đi xem kịch đều lộ ra biểu tình vô cùng châm chọc.
Nhưng Tinkle hoàn toàn không cảm thấy có gì không ổn, thậm chí là khẩn trương mà nắm lấy tay vịn.
Có thể là vì để lại thời gian tiêu hoá nên mấy phút sau giọng nói đó mới vang lên lần nữa.
- Vậy thì, mong mọi người sẽ hưởng thụ khoảng thời gian mộng ảo này một cách vui sướng.
- Bây giờ, để cho buổi biểu diễn bắt đầu đi!
Theo giọng nói rơi xuống, bốn chùm ma thạch sáng lên chậm rãi bay lên, sau đó biến mất trong nóc nhà, sảnh lớn lập tức tối sầm lại.
Muốn làm gì đây? Rạp chiếu phim lộ thiên thịnh hành đạo lý nguồn sáng sung túc trực tiếp ảnh hưởng tới hiệu quả chỉnh thể của buổi kịch. Ngay cả ánh sáng cũng không có thì muốn người xem thưởng thức từng chi tiết trong biểu diễn thế nào? Độ cong khoé miệng Victor lại lớn hơn một chút, hắn càng thêm tò mò, lúc trước đã làm cho bí ẩn như vậy rồi, sau đó phải làm thế nào mới có thể xong việc.
Nhưng hắn còn chưa kịp thu lại ý cười, giây tiếp theo đã trực tiếp sững sờ.
Chỉ thấy sau khi một ánh sáng trắng hiện lên, tầm nhìn lập tức tở nên tối om… Đây tuyệt đối là bóng tối tối nhất mà hắn từng nhìn thấy, nói là vực sâu cũng không có vấn đề gì. Đừng nói là xung quanh, mà ngay cả ghế ngồi dưới thân hắn cũng biến mất! Nếu không phải xúc cảm dưới mông còn có thì chỉ sợ hắn đã nhảy bắn lên rồi.
Nhưng chuyện càng không thể tưởng tượng còn ở phía sau, Victor phát hiện cơ thể của mình cũng hoàn toàn biến mất trong bóng tối, cho dù để tay ngay trước mắt cũng không nhìn thấy. Hắn đã không phân biệt được đến cùng chuyện này là do quá tối hay là bị hoàn toàn lấy đi thị giác.
Sự rung chuyển giữa sân chứng tỏ hắn cũng không phải là người ngạc nhiên duy nhất, tiếng hô to gọi nhỏ làm bầu không khí trở nên vô cùng khẩn trương.
Hoá ra hoảng sơn cũng không phải chỉ là nói mà thôi!
Nếu không phải lời nhắc nhở trước khi mở màn thì bây giờ mọi người đã loạn thành một đoàn từ lâu rồi.
Đúng lúc này, một ánh sáng dịu nhẹ rơi xuống từ trên đỉnh đầu xua tan tất cả bóng tối, chiếu sáng sảnh lớn lần nữa… Nhưng người xem có được ánh sáng cũng không bởi vậy mà bình tĩnh lại, mà ngược lại là hút một ngụm khí lạnh.
Trời ạ, Victor cũng mở to hai mắt nhìn, đây là… Tình huống như thế nào? Cảnh tượng trước mắt vậy mà lại không còn ở trong rạp chiếu phim mà đã di chuyển tới không trung!
Hắn có thế nghe thấy tiếng gió lạnh lướt qua bên tai, cũng có thể nhìn thấy bông tuyết bay trên bầu trời một cách rõ ràng. Dưới chân là trống không, cách mặt đất ít nhất nghìn trượng, dãy núi và rừng cây đều hoá thành những điểm xám trắng giao nhau, giống như một bức tranh vẽ nguệch ngoạc của trẻ con. Thể nghiệm chưa từng có này làm cả người Victor run rẩy, hầu như phải dùng tất cả sức lực của cả cơ thể. Hắn nắm chặt lấy tay ghế, cuộn người lại vào bên trong ghế dựa “vô hình”, giống như đó là vật chịu tải duy nhất vậy. Một khi buông tay sẽ rơi xuống từ trên không trung mất xác.
- Trên một ngọn núi cao phương Bắc xa xôi, có hai cô công chúa hoạt bát đáng yêu, mà câu chuyện của chúng ta bắt đầu từ chính nơi này…
Cho đến khi lời tự truyện không nhanh không chậm và vang lên, hắn mới ngạc nhiên phát hiện ra mình vẫn đang xem một vở kịch, mà không phải bị Thần Minh triệu hồi đến thiên quốc.
- Trên đời này còn có người coi kịch như thật chắc?
Victor khóc không ra nước mắt, ai mà ngờ phim ma thuật vậy mà lại như thế này?
Hơn hai tiếng tiếp theo, thương nhân châu báu đã trải qua khoảng thời gian không thể tưởng tượng nhất trong cuộc đời hắn.