Sau khi tầm nhìn từ trên không kéo xuống dưới mặt đất, cảnh tượng ngoạn mục không hề phát sinh thay đổi gì cả.
Hoặc là nói, sự vật chiếu vào trong mắt càng nhiều thì càng trở nên giống y như thật, cho dù là chợ phiên phồn hoa người đến người đi hay là vương cung nội uyển vàng son lộng lẫy, tất cả đều khiến Victor không kịp nhìn xem hết, nếu không phải lo lắng tạo thành “Bất cứ tổn thất nào đó cho người thứ ba”, hắn thậm chí còn định đứng dậy, tự tay chạm vào ngai vàng của quốc vương.
Tiếng thán phục trong đại sảnh hết lượt này đến lượt khác, người xem giống như đã mất đi năng lực ngôn ngữ rồi, chỉ có thể dùng tiếng la lên ngắn ngủi để diễn tả ý tứ rung động trong lòng.
Bất cứ một cảnh tượng biến hóa nào đều có thể gây ra một loạt ồn ào.
Trưởng công chúa xuất hiện, “A!”
Mười bốn tuổi hóa sói, “Wow!”
Vương tử nước khác đến chơi, “Ô ô ô ô!”
Không khống chế được năng lực, trong tia chớp sấm sét quét ngang hoàng cung đến lộn xộn tan tác, mọi người càng kinh hô không ngừng, âm thanh lớn đến giống như muốn xốc sàn nhà lên vậy!
Khác biệt với chú ý im lặng và hòa nhã khi xem phim kiểu truyền thống, tiếng kêu trong rạp chiếu phim ma thuật từ đầu đến cuối đều chưa hề dừng lại.
Victor biết chuyện này không liên quan gì đến tu dưỡng của người xem, thuần túy vì để giảm bớt tình cảm cực kỳ mâu thuẫn ở trong lòng, bọn họ đã khát vọng được thưởng thức cảnh đặc sắc chưa bao giờ nghe thấy, nhưng lại tràn ngập sợ hãi với cảnh tượng quá mức giống y như thật vậy. Bởi vậy bọn họ chỉ có thể la lên, chỉ như vậy thì bọn họ mới biết được mình không phải đang một mình trải qua ảo cảnh này, xung quanh còn có rất nhiều người đi cùng, hoặc là nói chia sẻ phần rung động này ra cộng đồng!
Nếu như Roland ở đây nhất định sẽ rõ ràng, đây chẳng qua chỉ là một “Hiệu ứng làm mờ” hình thức khác mà thôi.
Trong tiếng gào thét như vậy, trưởng công chúa triệt để hóa thành con sói to, khi nàng lao vào bên trong cánh đồng tuyết, thân thể cao lớn của nàng lướt qua đỉnh đầu, Victor chỉ cảm thấy da đầu run lên, gần như không nhịn được định cướp đường mà chạy.
Nhưng đồng thời với đó, một tiếng ca vang dội lọt vào lỗ tai hắn, khiến hắn lập tức yên ổn lại.
Tất cả tâm tình bất an đều theo đó tiêu tán, thay vào đó là uất ức mãnh liệt, không cam lòng, giải thoát, kiên nghị… Rất nhiều loại tình cảm luân phiên xuất hiện, Victor thế mà lại nhất thời lệ nóng lưng tròng.
Hắn giống như đồng cảm với trưởng công chúa bị bắt đi, vì hiểu lầm của mọi người mà đau lòng, lại vì dũng khí này mà kiêu ngạo.
Khúc nhạc và chuyển biến cảnh tượng tuyệt vời uyển chuyển, thậm chí hòa lẫn với từng động tác của nhân vật trong vở kịch, giọng hát êm tai khiến cho nỗi lòng hắn sôi trào lên, lời hát miêu tả lại càng giống như đang hình dung chính bản thân hắn.
Trong cuộc đời này ai mà chưa từng bị người khác hiểu lầm chứ?
Nhưng phần lớn mọi người lại chỉ có thể lựa chọn yên lặng chịu đựng thôi!
Nỗi sợ hãi nữ lang đã không còn tồn tại ở trong lòng Victor nữa, thay vào đó là trầm trồ khen ngợi vì nàng đã tránh thoát được gông xiềng!
Thông qua đối phương, dường như hắn đã thấy được bản thân mình khi rời xa quê hương.
Không hề nghi ngờ đây là một ca khúc tuyệt hảo nhất, nhưng lời ca, nội dung kịch hai thứ này có thể kết hợp hoàn mỹ như thế, không hề có một chút cảm giác giọng khách át giọng chủ, đây vẫn là lần đầu tiên hắn cảm nhận được cảm giác phối hợp này!
Theo tiếng vỗ tay vang lên ở đây là có thể biết được, không chỉ có hắn, một màn này của vở kịch này đã đánh động lòng mọi người, cũng đẩy không khí trong đại sảnh lên cao trào nhất từ khi bộ phim bắt đầu chiếu cho tới nay.
Trong nháy mắt đó Victor đã đưa ra bình luận cho vở kịch mới này.
Trong tuyên truyền của bệ hạ không hề có một chút thổi phồng nào.
Đây tuyệt đối là nghệ thuật vượt qua thời đại!
…
Thua.
Khoảnh khắc khi tiếng ca kia vang lên, Chagin biết mình đã thất bại bởi May rồi, không phải là thất bại của cá nhân hắn mà vở kịch mới đã triệt để bại trận trước mặt “Wolfheart kỳ duyên” này.
Cho dù nói đến dễ nghe cỡ nào, nhưng kịch cuối cùng phải để cho người ta xem.
Mới đầu hắn còn có thời gian để khiếp sợ “Điều này sao có thể chứ”, “Nàng làm được điểm này như thế nào”, nhưng không bao lâu đã rơi vào chết lặng. Bộ phim ma thuật này hoàn toàn đảo lộn thưởng thức đã tích lũy hơn mười năm qua của hắn, cũng dẫm nát tất cả quy tắc hiện có ở dưới chân.
Quấn chúng trong sân có thể xem như là một nhóm người đủ soi mói rồi, tuy rằng ánh mắt còn không bằng những quý tộc cũ đã chìm đắm từ lâu, nhưng đều là những người có kiến thức rộng rãi, muốn khiến bọn họ rung động không hề dễ dàng gì. Nhưng giờ phút này những người đó lại kêu lên không ngừng trong toàn bộ hành trình xem phim, quả thật giống như dân quê chưa từng gặp việc đời vậy.
Nhưng việc này không thể trách bọn họ được.
Nếu không phải cố hết sức để kiềm chế, hắn cũng sẽ không kìm lòng nổi mà kêu lên.
Mà vở kịch mới do đoàn kịch Chagin chuẩn bị tuyệt đối không thể làm được đến một điểm này.
Nếu như đặt hai vở kịch ở cạnh nhau, cho dù là ai đều sẽ đưa ra kết luận giống nhau: “Wolfheart kỳ duyên” càng phấn khích hơn, vả lại còn đặc sắc nhiều lắm!
Chẳng lẽ bọn họ không hề nhìn ra sai lầm và sơ suất của diễn viên sao?
Đương nhiên không hề rồi.
Nhưng bọn họ hoàn toàn có thể xem nhẹ mấy vấn đề này.
Bởi vì Chagin rõ ràng, tin tức mà con người có thể tiếp nhận được trong cùng một khoảng thời gian là có hạn, mà bộ phim ma thuật lại vừa vặn cung cấp lượng tin tức cực kỳ phong phú, thậm chí đạt đến trình độ không kịp nhìn. Dưới tình huống như vậy, cho dù phạm phải một hai sai lầm nhỏ thì đều rất khó khiến cho người xem chú ý đến.
Cho nên đây là một lần so sánh không công bằng sao?
Chagin tự nhiên không cho là như vậy.
Không có ai càng rõ ràng hơn hắn quá trình phát triển của kịch nói.
Vì sao diễn viên có tiếng luôn luôn ưu ái cho rạp hát cỡ lớn, chính bởi vì rạp hát cỡ lớn có đầy đủ tài lực, có thể cung cấp trang phục, đạo cụ và bố cảnh càng hoàn mỹ hơn.
Mấy thứ này cũng đều là nguyên tố không thể thiếu cho một vở kịch đặc sắc.
Lão sư của hắn đã nhờ vào việc mang phông nền cỡ lớn lên trên sân khấu mà thanh danh lan rộng, chế tác cao nhất trong phát minh này là có thể tháo dỡ phòng ốc kiểu tấm ván gỗ càng phổ biến một thời, từ đó về sau, tất cả đoàn kịch tranh nhau bắt chước nên mới có kết cục sân khấu kịch như hiện giờ. Nếu như để cho một diễn viên tay không ra trận, hắn nhất định sẽ không cho rằng đó là một diễn xuất hoàn mỹ.
Cho tới bây giờ bố trí cảnh tượng đều không ngừng tiến về phía sống động như thật và càng chi tiết.
Mà đoàn Star Flower chẳng qua chỉ làm một điểm này đến cực hạn.
Chagin đưa ra kết luận này xong ngược lại trầm tĩnh lại.
Hắn dựa lên ghế dựa mềm mại, thở phào một hơi.
Cuối cùng có thể tập trung thưởng thức vở kịch khó gặp này.
…
Bất tri bất giác, chuyện xưa đi đến kết thúc.
Bóng tối biến mất, ghế dựa, cột đá với mặt đất lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Nhưng không có ai đứng dậy rời đi, dường như mọi người vẫn còn đắm chìm trong thủ phủ của ngọn núi hư ảo kia, ngẫm lại trận chiến chấn động lòng người giữa công chúa lang nữ và lãnh chúa ma quỷ kia.
Chagin Fez là người đầu tiên vỗ tay.
Tiếng vỗ tay của nàng giống như đã làm thức tỉnh người xem, sau đó là người thứ hai, người thứ ba… Càng nhiều người giơ hai tay lên, rất nhanh tràng pháo tay nồng nhiệt đã từ nhỏ đến lớn nối thành một chuỗi, giống như bão tố vậy.
- Lão sư…
Nhìn Chagin vỗ tay, đám người Roentgen, Agpo gần như muốn bật khóc, mà trong mắt Bennis đã tràn đầy nước mắt.
- Đừng khóc.
Lão nhân cũng cảm thấy ánh mắt lên men, hắn tự nhiên biết rõ đối phương đang khổ sở vì điều gì, vì vở kịch mới mà những diễn viên này đã khổ luyện hơn hai năm trời rồi, hễ ai có mắt đều nhìn thấy được tinh lực bọn họ đã phải bỏ ra và mồ hôi bọn họ đã đổ xuống, nhưng mà hiện giờ dường như tất cả nỗ lực sẽ phải trôi theo nước chảy rồi. Người đã từng xem bộ phim ma thuật sẽ không thể sinh ra một chút hứng thú gì với vở kịch mới của bọn họ nữa, thất bại trong khi còn chưa bắt đầu đã phải tuyên bố kết thúc này không thể nghi ngờ có thể phá hủy niềm tin của bất cứ ai. Nhưng hắn biết mình tuyệt đối không thể ngã xuống vào giờ phút này:
- Chúng ta không đi nhầm phương hướng đâu!
- Lão sư, ý của ngươi là…
- Khiến người ta tiếc nuối nhất trong biểu diễn kịch là cái gì? Là khoảng cách!
Hắn khống chế giọng nói hơi run rẩy, cố hết sức để vững vàng nói:
- Khoảng cách giữa khán phòng đến sân khấu kịch đủ để khiến cho người ta bỏ qua những biểu cảm rất nhỏ của diễn viên, nhưng phim ma thuật lại có thể bù được một điểm này. Ta dám đánh cuộc, tăng kỹ xảo biểu diễn lên chỉ biết càng ngày càng quan trọng, đến lúc đó có lẽ chỉ một nụ cười vừa đúng chỗ đã có thể khiến cho người xem ngừng thở. Cho nên đây chỉ là thất bại tạm thời thôi, không có nghĩa rằng những gì các ngươi đã trả giá không đáng để nhắc đến!
Chagin dừng lại một chút:
- Yên tâm đi, ta cam đoan với các ngươi, sau khi làm rõ nguyên lý của phim ma thuật rồi thì chúng ta sẽ trở về một lần nữa, cùng đứng trên một vạch cạnh tranh với đoàn Star Flower, ta nghĩ đến khi đó người xem nhất định sẽ đưa ra phản hồi chính xác. Nhưng hiện giờ đừng khóc, ưỡn ngực vì nó đáng giá để cho chúng ta vỗ tay.
Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt thật lâu không dứt này, thanh danh của “Wolfheart kỳ duyên” nhanh chóng lan truyền khắp toàn bộ thành Neverwinter.