Sau khi công bố bổ nhiệm xong, tất cả mọi người dựa theo yêu cầu của Roland tiến hành tuyên thệ nhậm chức.
Đây vẫn là lần đầu tiên các quan chức nhìn thấy quy trình như vậy, nhưng mà mới lạ thì mới lạ, mọi người đều cẩn thận tỉ mỉ làm theo, thêm với còn có không ít người cố gắng ưỡn cao ngực.
Bản thân lời thề cũng không có chỗ nào đặc biệt, “Trung với quốc vương, làm tròn cương vị” là câu nói mà mỗi thần tử đều thường treo trên môi, nhưng đồng thanh nói ra trước mặt mọi người trong tình huống chính thức như vậy thì nó giống như trở nên hữu hình, coi như có ý nghĩa không cách nào bỏ qua được.
Roland biết bọn họ đang dần dần hòa hợp làm một chỉnh thể.
- Các ngươi đã thông qua nghi thức nhậm chức, như vậy tiếp theo nên bắt đầu công việc…
Hắn từ chủ vị đứng lên, một chưởng vỗ lên trên bản đồ trên tường sau lưng:
- Triệt để quét sạch uy hiếp của ma quỷ ra khỏi bình nguyên màu mỡ, cam đoan sự an toàn hướng Tây Bắc của thành Neverwinter, đánh nền móng cho nhân loại trở về vùng trung bộ đại lục, đây là mục tiêu chủ yếu nhất trong năm sau của Greyfort!
Hai lần thất bại trong trận chiến Thần Ý đã từng bước dồn mọi người đến bước đường cùng, sau lưng là biển lớn, cuối cùng đã không còn đường để lui nữa. Cho dù từ trên tài nguyên sinh tồn hay trên ý nghĩa chiến lược thì Tây tiến đều là đường ra duy nhất.
Muốn đứng vững gót chân trên bình nguyên rộng lớn thì nhất định phải rút Taquila ra, cây đinh không có mạch thần thạch thì ma quỷ không có cách nào lập được tháp bút, Greyfort mới có thể chân chính được một lãnh thổ tiền tuyến an toàn. Sau đó cho dù dốc lòng phát triển hay tùy thời phản công thì quyền chủ động đều nắm trong tay mình.
Dù sao hành động của nhân loại không cần phải ỷ lại vào Red Mist.
Khi lực lượng kỹ thuật đạt đến biến đổi về chất thì phạm vi tấn công của vũ khí cũng sẽ nhận được tiến bộ mang tính nhảy vọt.
- Tuân mệnh, bệ hạ!
Mọi người đều chắp tay lên ngực nói.
Sau khi hội nghị kết thúc, Roland trở lại văn phòng, Nightingale đã đặt hồng trà được pha xong ở trước bàn của hắn.
- Cực khổ rồi.
Nàng vẫn có vẻ mặt thoải mái kia, con cá khô run run bên khóe miệng biểu thị tâm tình coi như không tệ.
- A… Cám ơn.
Roland bưng chén trà đang tỏa hương thơm ngát kia lên, trong đầu đột nhiên nghĩ đến lời hôm qua Anna đã nói, không nhịn được quan sát đối phương thêm hai lần.
Ước định rốt cuộc là gì, Anna luôn không nói tỉ mỉ, nhưng mà đại điển đăng cơ buổi sáng và tiệc cưới được cử hành lúc chạng vạng, Nightingale đều ở cùng mọi người, nhìn như thế nào đều không giống dáng vẻ có thể hoàn thành “Ước định”.
Câu đố này thật sự khiến cho hắn không thể đoán trước được.
Thêm với Roland mơ hồ cảm thấy, nếu như hỏi thẳng, hai người đều sẽ không nói cho hắn đáp án chân chính!
- Sao vậy?
Đúng lúc này, giọng của Nightingale đột nhiên vang lên bên tai:
- Hôm nay dáng vẻ của ta đặc biệt đẹp sao?
- Không… Ờ.
Hắn vội vã uống một ngụm trà để che giấu mình thất thần:
- Ý của ta là, đúng…
- Vậy rốt cuộc là “Đúng” hay là “Không đúng” vậy?
Nightingale cúi người xuống, dán mặt đến trước mặt hắn, Roland thậm chí còn có thể ngửi được mùi thơm ngát từ trên mái tóc nàng truyền đến:
- Lòng ngươi rối loạn nha.
Còn chưa chờ hắn đáp lời, Nightingale đã lắc mình rời đi, ngồi lên ghế dựa đắc ý ăn cá khô.
Ý thức được nàng đang trêu đùa mình, Roland bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nhưng đồng thời trong lòng lại hơi may mắn.
Cho dù như thế nào, chí ít có một điểm hắn có thể khẳng định được.
Đối phương vẫn là Nightingale mà hắn quen thuộc.
Tây Nam, trên không cánh đồng tuyết man hoang.
- Tốc độ bây giờ là bao nhiêu?
Chưa trả lời.
Bên tai Lightning toàn là tiếng gió lớn gào thét, kể cả há miệng đều hết sức khó khăn, nếu như đón gió nói chuyện, chỉ sợ đầu lưỡi sẽ bị gió lớn như lưỡi dao xé rách. Nàng không thể không vận chuyển ma lực, khởi động “Đồng điệu”.
Trong phút chốc, lạnh lẽo thấu xương biến mất khỏi trên mặt, tiếng gió cũng hạ xuống đến mức có thể chịu đựng được.
- Macy, tốc độ bây giờ là bao nhiêu?
Nàng lại hỏi.
- Ta nhìn xem gù!
Macy thò nửa cái đầu ra từ phía dưới cổ áo nàng:
- Ước chừng gấp đôi diều hâu xám gù.
Đại khái có liên quan đến bản năng dã thú, Macy có năng lực cảm giác phán đoán tốc độ rất tốt, mang theo nàng cùng bay hiển nhiên càng tiện hơn so với việc căn cứ vào tiêu hao ma lực để tính ra tốc độ.
- Tốc độ ba trăm kilomet sao?
Lightning khẽ thở dài, khi diều hâu xám từ trên trời cao bắt đầu lao xuống con mồi, tốc độ có thể đạt đến một trăm năm mươi kilomet mỗi giờ, có rất ít mục tiêu có thể né tránh được tốc độ công kích như vậy. Hiện giờ nàng đã vượt qua được diều hâu xám rồi, nhưng trong lòng vẫn không cao hứng nổi.
Ba trăm kilomet… Đây đã là cực hạn của tốc độ bay không lệ thuộc vào đồng điệu.
Từ sau khi năng lực tiến hóa, nàng tiêu tốn lượng lớn thời gian để quen thuộc với năng lực mới của mình, cũng nắm giữ chủ động khống chế kỹ xảo ma lực đồng điệu. Nói cách khác, chỉ cần nàng có thể chịu đựng được đủ loại khó chịu khi bay ở tốc độ cao thì có thể thủy chung giữ vững tiêu hao ở mức độ thấp nhất.
Ở phương diện này, bệ hạ Roland đã đổi mới nguyên bộ thiết bị cho nàng rồi, ví dụ như một cặp kính chắn gió có mặt kính hình vòng cung, áo lót giữ ấm hai lớp cùng với ba lô có lực cản nhỏ hơn bên người, có thể nói đã làm đến cực hạn dưới hạn chế của sức nặng rồi.
Một loạt điều chỉnh này khiến cho nàng không ngừng đột phá tốc độ bay được ghi chép lại của bản thân, nhưng hạn chế thân thể vẫn còn tồn tại, hiện giờ xem ra, tốc độ ba trăm kilomet hiện giờ đã là một giới hạn khó có thể vượt qua được.
Mà một khi triển khai đồng điệu, tốc độ tiêu hao ma lực sẽ bị gia tăng trên diện rộng.
Lightning không khỏi hâm mộ thân thể cường tráng của phù thủy siêu phàm.
Đương nhiên, vào khoảnh khắc năng lực thức tỉnh đã xác định nàng có thể mượn dùng chỉ có nỗ lực rèn luyện ngày sau.
Có lẽ sau khi quay về thành Neverwinter thì nàng có thể thỉnh giáo Lorgar một phen, làm như thế nào mới có thể luyện được thân hình cường tráng?
- Chú ý gù!
Macy đột nhiên reo lên ở trong lòng nàng:
- Chúng ta cách phế tích Taquila chỉ có khoảng cách không đến một trăm kilomet!
- Như vậy sao…
Lightning nhắm hai mắt lại, tinh tế cảm nhận lượng ma lực tồn tại trong khắp cả người, sau đó nhếch khóe miệng lên:
- Vậy để chúng ta cho ma quỷ một kinh hỉ là được.
Sau khi nắm giữ năng lực mới, bệ hạ cuối cùng đã đồng ý cho nàng đi cướp đoạt món ăn dân dã… Không, cho dù đề nghị điều tra duy trì ở tốc độ tuần tra thấp nhất thì nàng vẫn còn nhanh hơn lũ Khủng Thú ngốc nghếch này, chỉ cần kế hoạch tốt ma lực thì khả năng gặp phải nguy hiểm cực kỳ bé nhỏ.
Nhưng Lightning vẫn không thỏa mãn với nó, nàng thủy chung nhớ được cảnh tượng xấu hổ vào ba năm trước khi mới đầu dò thám vùng đất man hoang, bị bức tượng ma quỷ trong di tích Blackrock dọa sợ tới mức hồn vía lên mây. Làm một gã thám hiểm, lại bị bại bởi lòng can đảm, sỉ nhục như vậy nhất định phải được bồi thường!
Nguồn gốc sợ hãi ở chỗ không biết, hiện giờ ma quỷ đã không thể được gọi là quái vật đáng sợ đối với nàng nữa rồi.
- Lightning, hỏa lực khai hỏa toàn bộ!
Nghe được câu nói này, bồ câu lập tức rụt đầu vào trong cổ áo.
Tiểu cô nương không ngừng tăng nhanh tốc độ lên, cho dù có đồng điệu bảo hộ, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được tiếng gió đang kịch liệt tăng lớn, từ tiếng rít bén nhọn biến thành tiếng nổ vang hùng hậu. Mặt đất trắng xóa giống như đã biến thành lớp kem đặc dính, không chỉ có hình dáng trở nên mơ hồ không rõ, dấu hiệu đi ngược về sau cũng càng ngày càng rõ ràng hơn.
Cho đến một khắc này.
Theo một tiếng vang thật lớn, vạn vật đều tĩnh lặng.
Nàng giống như đã tránh thoát được thế giới trói buộc nàng vậy, gió và tuyết đã bị bỏ rơi ở phía sau, toàn bộ trời cao đều mặc cho nàng vẫy vùng.
Nếu như dùng lời bệ hạ để nói thì nàng đã trở thành người dẫn đường của âm thanh.
Cho dù lặp lại bao nhiêu lần thì Lightning đều sẽ không cảm thấy chán ghét.
Nàng thậm chí cảm giác được, mình vì thời khắc này mà sinh.
Mấy phút đồng hồ sau, di tích Taquila đã xuất hiện ở tận cùng đường chân trời.
Nhưng khiến cho nàng kinh ngạc chính là, mặt đất xung quanh di tích giống như đột nhiên đổi sang màu sắc khác, thoạt nhìn giống như đống bùn lầy lội để lại sau khi tuyết tan. Nhưng khi nàng cẩn thận nhìn lại mới phát hiện kia chính là hỗn hợp của máu thịt! Đàn tà thú đông nghìn nghịt đang từ tận cùng tầm nhìn tiến đến gần Taquila, giống như thủy triều nện lên trên phòng tuyến của ma quỷ.
Sau đó tan xương nát thịt.