- Công ty...
Roland thấp giọng nói.
- Cái gì?
Victor Lothar hơi hơi ngẩn người,
- Nếu như ngài còn có chỗ nào không rõ, ta có thể giải thích lại lần nữa...
- Không cần,
Hắn khoát khoát tay.
- Đây quả là một kế hoạch thú vị, chí ít nhìn qua không thấy bất cứ vấn đề nào. Nếu như thực hiện, khoảng bao lâu ngươi mới có thể chuẩn bị đầy đủ vốn?
Ánh mắt Victor Lothar trong nháy mắt sáng lên sự vui vẻ.
- Ta biết ngài nhất định sẽ hiểu được nó… xin thứ cho sự thất lễ của ta, bệ hạ nếu ngài là một thương nhân, thành tựu đạt được tuyệt đối sẽ không thua kém bất kỳ thương hội lớn nào cả!
Câu ví dụ này giống như đang hạ thấp thân phận quốc vương, nhưng khi dùng trong nghề nghiệp sở trường của bản thân và tôn đối phương lên hàng cao nhất thì nó sẽ biến thành một phương thức biểu đạt sự công nhận trong lễ nghi của quý tộc. Đây cũng tính là một loại a dua nịnh hót không thèm che dấu.
Trong lòng Roland hiện tại lại đang có suy nghĩ khác: Đây chẳng phải loại hình công ty công nghiệp quy mô lớn của đời sau sao?
Mang theo kỹ thuật ở lại, chủ động chiêu mộ nhân viên, tổ chức sản xuất và quản lý, tự chủ lời lỗ… Hắn không ngờ sẽ nghe được lối ý nghĩ hoàn chỉnh như thế từ miệng của một người đương đại. Khác biệt lớn nhất so với thương hội là lập ra kế hoạch thống nhất sản xuất và tiêu thụ thành một, thật sự có thể xem nó là hình thức ban đầu của các doanh nghiệp tư nhân cận đại.
Đây có lẽ là một bước chuyển ngoặt vô cùng to lớn.
Gần bốn năm, lãnh địa của hắn đã thu được bước phát triển nhảy vọt, nhưng chỗ thiếu sót cũng đang dần xuất hiện -- đó chính là việc sở hành chính phải cân hết tất cả mọi thứ. Bất cứ hạng mục nào cũng cần bộ phận hành chính điều khiển, từ phân công số người đến điều phối dự toán, những chương trình công việc rắc rối này chiếm dụng phần lớn thời gian của các viên chức. Theo quy mô hạng mục không ngừng mở rộng ắt sẽ làm cơ cấu tổ chức trở nên khó điều khiển hơn, hiệu suất hành chính cũng sẽ bị giảm sút.
Đây có thể coi là bệnh chung của các “doanh nghiệp nhà nước”, lợi nhuận và thua lỗ một khi không liên quan đến người tham dự, ổn định được tính là thành công. Nó có thể không nghĩ đến thu hồi, điểm mạnh phụ thuộc vào suy nghĩ của cấp trên, giai đoạn đầu có thể nhanh chóng đáp ứng nhu cầu, giai đoạn sau có thể tranh giành các chiến lược hạng mục có độ nguy hiểm cao, nhưng việc đó không chắc chắn rằng nó hoàn toàn làm được mọi thứ.
Đó là nguyên nhân Roland toàn lực phát triển công nghiệp nặng và nông nghiệp ở thành Neverwinter, một trong những nguyên nhân hắn không để ý nhiều đến công nghiệp nhẹ là vì -- trừ dân lao động có hạn ra, phòng hành chính đã không thể cử ra quan viên đến ứng đối với sự mở rộng của các loại sản nghiệp nữa.
Suy cho cùng, ra lệnh là một việc rất đơn giản, chẳng qua chỉ là một câu nói mà thôi, nếu thật sự muốn tiến hành, dù cho xây thêm một xưởng sản xuất máy hơi nước cũng không phải vấn đề, nhưng phía sau cần phải có một bộ phận đầy đủ nhân viên ra sức mới được.
Nhưng hiện tại hắn có sự lựa chọn mới.
Hắn còn chưa dùng đến các loại thủ đoạn chiêu thương hút vốn thì đã có người chủ động đưa đến trước mặt hắn, Roland đương nhiên không có lý do nào cự tuyệt.
Mặc dù “công ty” này không có bối cảnh thế gia, lợi nhuận thu được sau này tất nhiên sẽ tạo thành việc kim long bị tuồng ra bên ngoài, nhưng nếu như các ngành sản xuất của nó đều đặt ở biên giới Greyfort, vậy điểm này cũng không tính là gì.
Sau khi thống nhất ý kiến bước đầu, Roland tự mình tiễn Victor Lothar đến cửa thành bảo.
- Chờ sau khi ngươi chuẩn bị thỏa đáng, ta nghĩ loại hạt giống mới của cây bông vải có lẽ cũng đã được gây trồng xong rồi. Chỉ là ta có một chuyện phải nói trước, nếu như sau này có những thương nhân khác bắt chước ngươi, sở hành chính cũng sẽ lấy mức giá tương đồng bán cho bọn họ, hàng hóa trên thị trường càng phong phú, giá cả cũng sẽ càng thực dụng, đạo lý này ngươi hẳn sẽ hiểu rõ hơn ta.
- Dĩ nhiên, bệ hạ.
Trong mắt Lothar lộ ra thần thái tự tin,
- Thương nhân Dawn cho tới bây giờ chưa từng loại ngại cạnh tranh. Cha ta luôn nói, từ một khắc chúng ta được sinh ra đó, cạnh tranh cũng đã bắt đầu.
Khi hắn chuẩn bị cáo lui, Roland bỗng nhiên gọi hắn lại.
- Đúng rồi, ta còn có một vấn đề muốn hỏi ngươi. Đại thần của ta tra ra được, vào sáu năm trước ngươi từng ghi chú lại việc nộp thuế ở Cứ điểm Epic, tại sao? Khi đó nếu ngươi muốn giảm bớt số lượng kim ngạch, đối với ngươi mà nói không phải là chuyện dễ như trở bản tay sao?
Victor Lothar gật đầu.
- Nhưng lãnh chúa lúc đó đã ra lời hứa hẹn, chỉ cần nộp đúng lượng thuế hắn sẽ giúp cho thương đội và Epic thuận lợi lui đến biên thùy và bảo vệ họ thật tốt. Hắn quả thật đã thực hiện...vào lúc đó, phần tiền này ít nhất có thể tránh khỏi sự uy hiếp của dã thú, và cả sự khốn khổ khi bị tập kích bất ngờ. Ta trước sau cảm thấy, nếu hy sinh một chút để đạt được quy tắc ổn định và trật tự, đối với thương nhân mà nói thật ra lại là chuyện tốt. Đáng tiếc nhất là, có rất nhiều người thà bỏ một khoảng tiền lớn lên các hàng hóa vô dụng, cũng không chịu xem quy tắc coi như là một trong các vốn liếng.
Quả nhiên là một người thú vị, nhìn bóng lưng rời khỏi của thương nhân, trong lòng Roland không khỏi suy nghĩ. Nếu như lấu người như vậy làm gương, “Xí nghiệp dân doanh” ở Greyfort chắc chắn sẽ nhanh chóng nghênh đón thời kỳ phát triển tràn đầy sung mãn.
Lúc hắn đang chuẩn bị quay lại phòng làm việc thì nghe thấy âm thanh lo lắng của Nightingale vang lên bên tai:
- Bệ hạ, Lightning đã trở lại, nàng hình như gặp phải phiền toái gì đó.....
- Chuyện gì xảy ra?
Roland vội hỏi.
- Hiện còn chưa rõ... ta vừa mới nhận được tin từ Sylvia, sau khi được Macy mang về, nàng liền trực tiếp bị đưa đến bệnh viện điều trị!
Lòng hắn nhất thời lạnh lẽo.
- Nàng bị thương? Lập tức đưa ta đi thăm nàng!
- Dạ.
Nightingale nắm chặt lấy hắn, tiếp theo hai người liền biến mất trong màn sương dày đặc.
...
Nhanh chóng đến được phòng điều trị ở hướng tây thành phố, Roland gặp được cô gái nhỏ nằm trên giường bệnh.
Trong nháy mắt cửa phòng bệnh mở ra, lo lắng trong lòng hắn được xua tan đi ít nhiều, nhìn thoáng qua Lightning vẫn hoàn hảo không thương tổn gì, trên mặt cũng không có vết thương hoặc vết máu rõ ràng, ngực vẫn đang phập phồng, điều này đồng nghĩa với việc nàng sẽ không có gì đáng lo ngại. Dù cho lần điều tra này có gặp phải nguy hiểm thật thì hiện tại cũng đã an toàn.
Chẳng qua hắn nhanh chóng phát hiện ra chỗ bất ổn.
Nanawa hoàn toàn không có biểu hiện buông lỏng sau khi cứu chữa thành công, nàng nhíu chặt mày, cúi đầu quan sát hai tay của bản thân, dáng vẻ mê muội và khó hiểu.
Macy khẩn trương nằm ở đầu giường, dùng tay lau chùi tia chớp trên trán, khi nhìn thấy Roland còn rút cổ thật sâu vào trong quần áo, bộ dạng chột dạ như đã làm sai chuyện gì đó, hắn hiện tại mới chú ý tới trên mặt đối phương không ngừng rịn ra mồ hôi, miệng hơi mở thoát ra vài tiếng rên rỉ nho nhỏ, tựa như đang đắm chìm trong một cơn ác mộng.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Roland nhìn Nanawa hỏi,
- Rốt cuộc Lightning bị thương ở đâu?
Nanawa ngẩng đầu lên, chậm rãi chỉ chỉ vào ngực mình.
- Nightingale.
- Vâng.
Nightingale đi lên phía trước, cẩn thận ôm lấy Lightning, giúp nàng cởi áo khoác thông khí đặc thù ra, sau đó tiếp tục từng chút từng chút cởi áo lót bên trong. Ngay khi cởi đến xương quay xanh, nàng không kiềm được ngừng tay lại,
- Bệ hạ, đây là...
Roland đến gần giường bệnh, phát hiện dưới cổ Lightning khoảng chừng hai đốt ngón tay có một vết thương lớn chừng ngón tay cái. Nằm trên da thịt trắng như tuyết, vết thương này dễ thấy vô cùng, nhưng nếu nhìn kỹ nó thậm chí còn không tổn hại đến lớp thịt bên trong, chỉ là thủng da chút ít, vết thương này thuộc về loại cho thương nhỏ mà dù bỏ không quan tâm đến cũng sẽ tự động lành lại.
Theo lý thuyết mà nói, chữa trị vết thương như thế đối với Nanawa chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ có thể hoàn thành trong chớp mắt.
Nhưng nàng lại nói ra một câu khiến Roland hoàn toàn ngây dại.
- Ta không chữa được cho nàng...
Nanawa lẩm bẩm nói:
- Cho dù ta khởi động ma lực như thế nào đều không thể khiến vết thương khép lại, giống như năng lực của ta đã mất đi hiệu lực vậy.