- Cốc cốc cốc.
Trời vừa sáng được một lúc thì bên ngoài căn nhà làm bằng đất đã truyền đến tiếng gõ cửa.
- Good, dậy chưa? Chúng ta cần phải đi!
- Sắp xong rồi!
Good uống ngụm cháo nóng cuối cùng, lau miệng rồi nhìn về phía cô gái vẫn đang vội vàng dọn dẹp giường đệm.
- Ta xuất phát đây.
Nàng ngẩng đầu lên.
- Thật sự không cần ta đi cùng à?
-Ta đã nói là không cần rất nhiều lần rồi. Ngươi còn quá nhỏ, không có công việc gì phù hợp với ngươi đâu.
Good nói một cách không kiên nhẫn.
- Dừng lại… Ta biết ngươi lại muốn nói tới chuyện Woflheart, nhưng… Ngươi vẫn muốn tiếp tục làm loại chuyện đó à? Đợi ở nhà đi, giữa trưa ta sẽ mua đồ ăn ngon về.
Đôi mắt cô gái sáng rực lên.
- Bắp rang…
- Đắt lắm, ta thấy bánh kếp trứng cũng không tệ. Hay là ngươi không thích trứng lòng đào được chiên hai mặt vàng giòn?
- Ực ực.
Nàng nuốt một ngụm nước bọt.
- Vậy nên đừng chạy lung tung, hiểu chưa?
Good dặn dò lần cuối.
- Đúng rồi, ngươi tên là gì?
- Rachel.
- Ngươi gọi ta là gì?
Nàng hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn trả lời.
- Anh… trai.
- Đúng rồi, nhớ đừng nói sai.
Good buộc chặt dây vải trên cổ rồi đẩy cửa ra khỏi căn phòng làm bằng đất. Hơi thở ấm áp lập tức bị gió lạnh xua tan, mùa đông lại về với dáng vẻ mà hắn quen thuộc. Nhưng ngay cả như vậy, cảnh tượng ánh vào trong mắt lại tràn ngập sinh cơ và sức sống.
Từng hàng từng hàng phòng đất kéo dài giống như những gợn sóng trên nền tuyết, đưa mắt nhìn lại, nơi nơi đều có thể nhìn thấy khói bếp và bóng người đong đưa. Thành phố phía xa như ẩn như hiện trong làn sương, giống như vẫn đang trong giấc ngủ say, mà nơi cách đó một con sông đã tỉnh giấc.
Người gõ cửa phòng chính là chú Baki và Wild Nuts trong căn phòng bên cạnh. Bọn họ đứng ngoài mấy chục bước thúc giục.
- Đang làm gì thế, tới đây nhanh lên!
- Tới đây!
Hắn đóng cửa phòng lại rồi đạp tuyết đọng đi về phía hai người.
Nơi ở tạm thời cách trung tâm thành Neverwinter khoảng bốn dặm, ba người cần phải chạy tới quảng trường trước khi tuyên bố công việc mới. May mà ven bờ sông Xích Thủy đã sửa thành một con đường đá kiên cố, cho dù bị tuyết bao phủ cũng có thể yên tâm mà đi… Không cần cẩn thận từng bước khi đi đường núi nên đi khoảng mười lăm phút là có thể tới nơi.
Xung quanh bọn họ nhanh chóng có thêm rất nhiều người đồng hành… Quy mô của khu cư trú tạm thời lớn vượt quá tưởng tượng, thậm chí Good còn không nhìn thấy điểm cuối của nó. Dựa vào cách nói của ông chú hàng xóm thì trước kia phòng đất còn xây trong thành, nhưng khi người càng ngày càng nhiều thì những sườn núi nhỏ này đều dịch tới ngoài thành. Bởi vì mỗi năm đều sẽ xây dựng thêm nên không ai biết đến cùng nó đã cất chứa bao nhiêu người dân di chuyển tới.
Nhưng có một điều có thể khẳng định là phần lớn người từ khu cư trú đi tới con đường đá này đều đi vì công việc mới.
- Các ngươi đã nghĩ xong sau này muốn làm gì chưa?
Baki hỏi.
- Chắc vẫn là một công việc nào đó nhẹ nhàng như quét tuyết, dọn băng…
Wild Nuts đặt tay sau gáy nói.
- Thời gian ngắn lại nhanh có tiền, làm một ngày là có thể ăn được hai ngày, ít nhất mùa đông này là không sợ đói. Đương nhiên, tiền đề là số lượng tuyển dụng không có giới hạn thì tốt.
Số lượng tuyển dụng có hạn là chỉ những công việc đặc biệt mà người tuyển dụng giới hạn về số lượng, thiết lập ngưỡng cửa nhất định, tiền lương cũng cao hơn không ít. Thành phố này tràn ngập các loại quy tắc lạ lùng kỳ quái, ví dụ như tất cả thông báo tuyển dụng đều liên quan tới phòng hành chính mà không phải đến từ cá nhân. Mỗi tuần, quan chức sẽ đổi mới thông báo một lần, một lần muốn chính là vài trăm ngươi. Quy mô và hiệu suất như vậy có thể nói là đảo lộn hoàn toàn nhận tri của Good.
Chỉ là điều không thiếu nhất ở nơi này chính là ngạc nhiên, so với cảnh tượng kỳ lạ không thể tưởng tượng khác thì điểm này cũng không là gì.
Mà tất cả các loại tuyển dụng đều chia thành ba loại lớn, ngoài số lượng tuyển dụng có hạn thì hai loại còn lại chính là tuyển dụng ngắn hạn và tuyển dụng chính thức… Tiền lương và phạm vi công tác của cái sau rộng hơn rất nhiều, tiếc là không yêu cầu chứng minh nhân dân thì yêu cầu bằng tốt nghiệp sơ đẳng. Người di chuyển tới giống như bọn họ chỉ có thể lựa chọn công việc ngắn hạn để lấp đầy bụng thôi.
Lựa chọn của Wild Nuts cũng xem như hợp tình hợp lý, tuy tiền lương của công việc nhẹ nhàng không cao nhưng cũng có thể tiết kiệm sức lực để tham gia lớp giáo dục tiểu học.
Nếu có thể thông qua bài kiểm tra thì có thể nhận được thân phận cư dân chính thức.
- Ngươi thì sao?
Wild Nuts nhìn về phía hắn.
- Tiền lương cao.
Good nhún vai.
- Mệt một chút cũng không sao.
Bởi vì hắn còn phải nuôi một cái miệng ăn nữa.
Là lưu dân mới di chuyển đến thành Neverwinter trong mùa đông năm nay, có thể có được một căn phòng nhỏ che mưa chắn gió đã là chuyện rất may mắn rồi. Còn chuyện dọn vào ở trong những tiểu khu xinh đẹp kia, mỗi tuần đều có thể ăn một bữa thịt khô gì đó thì hắn tạm thời còn chưa dám hy vọng xa vời.
Điều duy nhất làm Good cảm thấy hơi tiếc nuối chính là công việc mà phòng hành chính tuyên bố đều thiết lập giới hạn tuổi thấp nhất… Mười sáu tuổi, phải hai năm nữa Rachel mới thỏa mãn yêu cầu. Bây giờ vất vả lắm mới chạy ra hố lửa, hắn tuyệt đối sẽ không để đối phương lại rơi vào trong đó.
- Ngươi đừng để mình mệt quá sức.
Baki nhắc nhở.
- Trời giá rét, đi vào bệnh viện một chuyến không rẻ đâu.
- Yên tâm, có thể của ta rất khỏe mạnh!
Good vỗ ngực, cũng không phải hắn nói quá mà trước kia suýt chút nữa thì hắn còn được chọn là kỵ sĩ hộ toksng, nếu không phải do xuất thân quá kém thì…
- Chú, ngươi định làm gì thế?
- Ta không chọn gì hết, chỉ đi cùng các ngươi thôi.
- Hả?
Wild Nuts ngẩn người.
Nhưng Good lại nhanh chóng phản ứng lại.
- Chẳng lẽ ngươi đã…
- Ha ha, chính là chẳng lẽ đó đó.
Baki cười ngây ngô hai tiếng.
- Quản đốc đội sáu công trình nhìn trúng ta nên định mời ta vào ban tổ chính thức, chắc hai ngày nay hợp đồng sẽ được đưa đến.
- Vậy đúng là… Quá tốt!
Lúc này Wild Nuts mới lấy lại tinh thần.
- Nếu tuyển dụng chính thức thì tiền lương có thể tăng gấp hai đúng không? Vậy không bao lâu nữa là ngươi có thể tiết kiệm được tiền trả đầu kỳ, do đó có được chứng minh nhân dân, trở thành cư dân chân chính của thành Neverwinter rồi!
- Làm ta đi đọc sách viết chữ chắc chắn là không vào đầu.
Baki xua tay.
- Hơn nữa ta tới đây đã gần hai năm rồi, bây giờ mới nhìn thấy cơ hội chỉ có thể nói là do ta quá ngu ngốc. Các ngươi còn trẻ, chắc chắn còn có nhiều cơ hội hơn ta.
Xung quanh cũng có người nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ bèn sôi nổi đi tới chúc mừng, quãng đường nhất thời trở nên náo nhiệt hơn.
Chuyện này cũng làm Good cảm thấy hơi khó hiểu.
Trong mắt hắn, có được chứng minh nhân dân chỉ là vì tìm được một công việc tốt hơn, nhưng những người này lại không như vậy… Chuyện trở thành người dân của vị lãnh chúa hay quốc vương nào đều không sao cả, nhưng trong lời nói của bọn họ lại giống như đây là một chuyện lớn vô cùng đáng để tự hào, thậm chí là còn quan trọng hơn cả công việc.
Một đường nói chuyện phiếm, ba người đã chạy tới quảng trường thành Neverwinter.
Nơi đây đã tập trung một nhóm người tới trước, nhưng phần lớn đều là cư dân trong thành, không tạo thành quan hệ cạnh tranh với lưu dân khu cư trú tạm thời.
Thông báo mới dán ở ngay phía Nam quảng trường, thường thường có tiểu quỷ đi tới bên cạnh nhóm người của Good hỏi.
- Có cần đọc thuê không? Chỉ thu mười đồng ưng thôi.
- Không cần, bọn ta biết chữ.
Baki cũng cười trả lời… Đương nhiên, thật ra trong ba người chỉ có Wild Nuts biết, còn biết không đầy đủ.
- Chậc, bọn người đó… Có trình độ này thì sao không đi tìm một công việc chính thức chứ.
Good nhỏ giọng lẩm bẩm.
- Tiền lương còn nhiều hơn mấy đồng ưng này.
- Chắc bọn họ đều là học sinh học viện nên chưa tới tuổi đi làm.
Wild Nuts nhìn xung quanh rồi nói.
- Cái gì?
- Ừm… Ta nghe nói khi trực ban đêm.
Hắn hạ giọng.
- Vì chứng minh tầm quan trọng của “học thức” nên hội nghị giáo viên thường kỳ cổ vũ bọn họ dùng thứ mà mình đã học để tìm cơ hội kiếm tiềm… Cách làm như vậy còn làm số lượng học viện tăng trên diện rộng, nếu không phải ban ngày phải làm việc thì ta cũng muốn thử.
Hả… Làm vậy cũng được à? Good lại nhìn về phía những người đọc thuê chạy tới chạy lui kia, đúng là phần lớn đều còn bé. Nếu hắn nhớ không nhầm thì Rachel cũng biết ít chữ, có lẽ có thể cho nàng tới thử làm công việc này?
- Này, các ngươi nhìn bên kia kìa.
Ông chú bỗng nhiên chỉ về một góc phía Nam quảng trường.
- Có thật nhiều người vây xung quanh!
Good và Wild Nuts nhìn nhau.
- Chẳng lẽ là… Tuyển dụng có giới hạn?
- Nhanh, chúng ta cũng đi xem!
Ba người lập tức chạy về phía đám người đang tụ tập. Ngoài dự đoán, nơi này không chỉ dựng một cái lều mà còn chuyên môn có người giải thích.
Nghe người ta giảng giải xong, trong lòng Good không khỏi vui mừng!
Nơi này đúng là đang tiến hành tuyển dụng có giới hạn, hơn nữa điều kiện vô cùng rộng rãi, không cần biết chữ cũng không cần chứng minh nhân dân, yêu cầu duy nhất là tố chất cơ thể tốt, cũng thông qua một loạt các kiểm tra liên quan. Cho dù không rõ nội dung kiểm tra kỳ quái trong miệng đối phương là có ý gì, nhưng chỉ cần là về thể chất thì hắn cũng có đủ tự tin.
Điều làm người bất ngờ nhất chính là đây vậy mà lại là tuyển dụng đến từ quân đội!