Hắn sợ tới mức rơi xuống mặt đất hay là bị người ta đánh ngã?
Nếu không phân biệt được phương hướng, dưới tình huống kinh hoảng thất thố đúng là có thể đâm bay người khác. Dù gì vị trí của mọi người cũng không xa, kiên trì ngồi tới cuối cùng thật sự cần một chút may mắn.
Good không biết nên nói là may mắn hay là mất mát, đúng là người cạnh tranh càng ít thì cơ hội càng lớn, nhưng những thí nghiệm sau cũng chỉ còn lại một mình hắn. Không để cho hắn nghĩ nhiều, quan quân đã dẫn những người đủ tư cách tới một cách gian khác.
Căn phòng thí nghiệm thứ hai cũng không lớn, ở giữa vẫn đặt mười cái ghế dựa, nhưng hình thức bên ngoài của ghế đã xảy ra thay đổi.
Chúng nó làm thành một vòng, cũng cố định trên một cái vòng sắt lớn, bên dưới vòng sắt đặt một cái giá, giống như có thể tự do xoay tròn vậy.
- Ngồi xuống theo thứ tự đi.
Người kiểm tra nói với khuôn mặt không cảm xúc.
- Quy tắc thí nghiệm thứ hai cũng giống như lần đầu, ngồn ổn và kiên trì tới cuối cùng là được.
Cuối cùng lần này đã không còn ai dám nói là đơn giản.
Mọi người trèo lên trên vòng sắt một cách cẩn thận rồi ngồi xuống ghế theo số thứ tự của mình.
Theo khẩu lệnh bắt đầu, hai vị binh lính trước đó đang canh giữ nơi này bước lên phía trước, nắm lấy vòng tròn thúc đẩy trên lưng ghế… Quả nhiên giống như dự đoán của Good, thứ đồ chơi này có thể chậm rãi xoay vòng ghế dựa!
Ban đầu mọi người còn không có phản ứng gì, nhưng theo tốc độ không ngừng gia tăng, cảm giác không thoải mái cũng nhanh chóng xuất hiện.
Nhưng binh lính không hề có ý muốn dừng tay mà ngược lại, họ càng dùng sức kích thích vòng tròn trong tiếng ra lệnh của quan quân. Trong lúc nhất thời, trong lều trại chỉ có thể nghe thấy tiếng kẽo kẹt khi ghế dựa đong đưa, tầm nhìn trong mắt Good cũng càng thêm mơ hồ.
Trời đất quay cuồng!
Đó là cảm giác còn sót lại duy nhất trong đầu hắn.
Ảnh hưởng của ảo cảnh trong thí nghiệm đầu tiên còn chưa hoàn toàn hồi phục, cảm giác choáng váng mãnh liệt lúc này làm dạ dày hắn quay cuồng, nước chua cũng trào lên cuống lưỡi!
Đây là bài kiểm tra gì chứ? Quân đội đều tuyển dụng quái vật sao?
Hắn cắn chặt răng, cố gắng thử nhìn về phía binh lính đang kích thích vòng sắt, lại phát hiện bọn họ cố ý nhìn về phía đỉnh lều, cố gắng không nhìn thẳng vào vòng sắt chỉ để lại đôi tay lặp lại các động tác đơn giản nên cũng không chịu sự ảnh hưởng của xoay tròn.
Chuyện này… Chuyện này không công bằng!
Hắn hô to trong lòng. Hơn nữa người kia chỉ nói kiên trì tới cuối cùng nhưng chưa nói thời gian cụ thể… lỡ như phải xoay vòng một tiếng thì chỉ sợ hắn sẽ ngất xỉu trên ghế mất!
Hành động nhìn lại làm cảm giác choáng váng trong đầu tăng lên, cuối cùng, Good không đè được nước chua trong cổ họng nữa mà há miệng phun ra ngoài!
- Oẹ…!
Hơi thở chua chua lập tức bay vào trong mũi.
Như là phản ứng liên hoàn, hắn vừa nôn trực tiếp làm cho những người khác cũng nôn theo. Hương vị trong lều trại nhất thời trở nên vô cùng khủng bố, thậm chí còn có chút vệt nước văng ra và vật mới tiêu hoá được một nửa dán vào trên mặt hắn.
- Ta, ta không chịu được nữa!
- Dừng… Dừng lại! Oẹ… Không chịu được nữa rồi!
Cuối cùng Good cũng biết vì sao sẽ nghe thấy từng tiếng nôn mửa vang lên trong lều trại.
Chuyện này không khỏi quá làm khó người khác, hơn nữa điều quan trọng nhất chính là ý nghĩa của bài kiểm tra này là gì? Đây thật sự là tuyển dụng của quân đội mà không phải là một trò đùa dai để trêu cợt bọn họ sao?
Mỗi một phút đều khó khăn như thế, hắn cảm thấy mình có thể từ bỏ bất cứ lúc nào. Nhưng cuối cùng, khi vòng sắt dừng lại, hắn vẫn chưa buông bàn tay nắm chặt lưng ghế ra.
Người tham dự còn lại ba người.
Trên khuôn mặt quan quân xuất hiện một tia khen ngợi hiếm thấy.
- Làm rất tốt, các ngươi lại cách đủ tư cách gần hơn một bước! Nghỉ ngơi năm phút rồi sau đó bắt đầu bài kiểm tra thứ ba, khó khăn sẽ hạ thấp dần, chỉ cần nghiêm túc ứng đối là được.
Nhưng bây giờ đã không còn ai tin tưởng lời nói của đối phương, mọi người đều như gặp kẻ địch, sau khi dùng tay áo lau qua mặt, bọn họ trầm mặt đi vào cách gian tiếp theo.
Chỉ là lần này Good phát hiện quan quân cũng không nói dối.
Thí nghiệm thứ ba là chui vào trong một vòng tròn rỗng ruột, sử dụng cả tay cả chân lăn từ đầu này đến đầu khác trong lều là được.
Không có ai bị loại.
Thí nghiệm thứ tư là lật xem một bộ hình ảnh cổ quái… Bên trên vẽ đầy màu sắc gần giống nhau, yêu cầu chỉ ra hình động vật được che giấu trong đó.
Mọi người cũng đều vượt qua.
Mà thắc mắc trong lòng Good cũng càng ngày càng mãnh liệt.
Thí nghiệm thứ năm là cởi sạch quần áo kiểm tra toàn thân. Thí nghiệm thứ sáu lại là chỉ ra hướng mũi tên trong một khối pha lê sáng lên.
Cho dù biểu hiện của mỗi người đều không giống nhau những kết quả vẫn là đủ tư cách.
Ngay khi hắn chờ đợi thí nghiệm tiếp theo, quan quân lại dẫn ba người ra khỏi lều trại. Lúc này, Good mới phát hiện ra cửa sau doanh trướng còn dựng một cái lều nhỏ khác, cảnh vệ mặc đồ đen vây xung quanh khu vực này, giống như bên trong có nhân vật nào đó quan trọng vậy.
- Đại nhân, chúng ta…
Có ngươi không nhịn được mà hỏi.
Vị quan quân đó nhếch khoé miệng.
- Đã quên chúc mừng các ngươi, kiểm tra đã kết thúc, các ngươi thông qua sàng chọn bước đầu tiên. Ở đây chờ là được, sau đó sẽ có người tới tiếp đón các ngươi.
- Đây chỉ là sàng chọn bước đầu tiên thôi sao? Vậy đãi ngộ trên thông báo…
Khi Good gặng hỏi đến một nửa thì đột nhiên im lặng, xong rồi, chắc chắn quân đội sẽ không hoan nghênh người chỉ tới vì đãi ngộ, giống như kỵ sĩ luôn treo vinh dự ở trên miệng vậy. Hỏi một cách vội vàng như vậy sợ là sẽ ở thành hạng người tham lam trong mắt đối phương mất.
Nhưng quan quân cũng không lộ ra bất cứ vẻ không vui gì mà ngược lại nghiêm túc nhìn hắn một lần.
- Ngươi rất cần tiền à?
- Ta…
- Không có gì, dù sao đãi ngộ của Đệ Nhất Quân rất cao là chuyện mà toàn bộ thành Neverwinter đều biết. Trên thực tế, ban đầu ta cũng gia nhập quân đội vì ước nguyện này.
Đối phương nhún vai rồi nói.
- Đáp án không sai, trợ cấp giáo dục, trợ cấp sinh hoạt và mức tiền lương viết trên thông báo đều sẽ phát đúng sự thật. Sàng chọn tiếp theo sẽ quyết định các ngươi có thể đi đến bước nào mà không phải cái cớ để cắt xén tiền lương của các ngươi. Giống như lời nói lúc nãy của ta, nếu muốn thật sự trở thành một thành viên của quân đội thì các ngươi còn phải học rất nhiều thứ.
Good lập tức cảm thấy như có một niềm hạnh phúc lớn lao vây quanh… Hắn… Được chọn? Tiền lương còn nhiều hơn chú Baki, trợ cấp đủ để nuôi sống hắn và Rachel đều trở thành sự thật? Trong phút chốc, những khó khăn phải chịu trong lều đều không là gì, thậm chí khi nhớ lại còn mang theo một tia ngọt ngào.
- Cảm, cảm ơn đại nhân…!
Hắn kích động liên tục cúi người nói.
- Ta nhất định cố gắng sớm ngày gia nhập Đệ Nhất Quân!
Hai người còn lại cũng học theo hắn mà cúi người với khuôn mặt đầy hưng phấn.
- Nhưng có vài việc ta phải nói với các ngươi, đúng là có rất nhiều người tham gia vào quân đội vì đãi ngộ cao, nhưng điều thật sự làm bọn họ muốn ở lại không phải là tiền lương.
Quan quân không để ý mà khẽ cười.
- Nơi đây có càng nhiều thứ đáng giá theo đuổi, đến lúc đó các ngươi sẽ phát hiện ra chút niệm tưởng lúc ban đầu căn bản không đáng giá nhắc tới.
Hắn hơi dừng lại giống như nhớ tới một chuyện gì đó đáng giá hoài niệm vậy.
- Được rồi, phía sau còn có rất nhiều người đang chờ kiểm tra, sau này có cơ hội rồi nói tiếp.
Hoá ra đối phương cũng không phải là người lạnh nhạt vô tình.
Trong lòng Good không khỏi rung động.
- Đại nhân, nếu chúng ta đã vượt qua bài kiểm tra, bây giờ có thể nói cho chúng ta biết tên của ngươi không?
- Tên ta là Vannah.
Sau khi nói xong, quan quân lại xoay người đi vào trong lều.
…
Sau đó, người đủ tư cách lục tục đi ra từ cửa sau doanh trướng và gia nhập vào trong hàng ngũ chờ đợi.
Mãi cho đến buổi chiều thì buổi tuyển dụng mới kết thúc.
Good đếm thử, hôm nay sàng chọn được tổng cộng mười sáu người “binh lính dự bị”.
Cảnh vệ xúm lại kẹp bọn họ ở bên trong và cùng đi vào cái lều cuối cùng kia.
Bên trong được trang trí rất đơn giản, ngoài một cái bàn dài thì không còn thứ gì nữa, nhưng cảnh vệ lại có hơi khẩn trương, Good cảm thấy hơi thở của người bên cạnh hắn cũng gấp gáp hơn vài phần.
- Ồ? Đây là mầm kỵ sĩ mà bọn họ tuyển chọn ra à?
Một người đàn ông cao cao đứng bên cạnh bàn đầy hứng thú đánh giá bọn họ, trong ánh mắt tràn đầy xem kỹ.
Trái tim cổ đức đột nhiên run lên, hắn đang nói gì vậy? Kỵ sĩ?
Chẳng lẽ người mà Đệ Nhất Quân muốn tuyển dụng chính là kỵ sĩ sao?
Sao có thể?
Đó là cách gọi mà chỉ con em quý tộc mới có được.
Thân phận như hắn ngay cả hộ tống cũng không được chọn!
- Aerial Knights sao? Vừa nghe đã biết là cách gọi mà anh trai ta nghĩ ra.
Tiếp đó, một giọng nữ uyển chuyển truyền vào lỗ tai hắn.
- Nhưng bọn họ cách một bước này còn rất ra, cứ từ từ đã. Đúng rồi, các ngươi đều đứng sang bên cạnh đi, để chỗ trống ở giữa cho bọn họ.
- Nhưng mà…
Cảnh vệ đứng đầu do dự.
- Không sao cả, phía sau có người bảo vệ ta rồi.
- Vâng thưa điện hạ.
Điện… hạ?
Còn chưa kịp hiểu rõ đến cùng mọi chuyện là như thế nào thì bóng người trước mắt đã tránh ra, một cô gái với dung nhan xinh đẹp ánh vào trong đôi mắt Gôkd. Nàng có một đôi mắt sáng ngời như đá quý, khuôn mặt trắng hơn cả tuyết, chỉ cần liếc mắt một cái đã làm người ta không thể nào quên. Nếu có thể, hắn chỉ muốn tiếp tục nhìn mãi.
Nhưng hắn nhanh chóng ép chính mình dời mắt và cung kính cúi đầu xuống.
Mái tóc dài mềm mại màu xám của cô gái đó đã biểu lộ thân phận của nàng.
Cho dù là người dân mới di chuyển tới như hắn cũng biết màu tóc này đại biểu cho điều gì.
Đó là tượng trưng của vương thất Greyfort.
Mà trong thành Neverwinter chỉ có một người con gái có huyết mạch đó.
Tilly Wimbledon, em gái của bệ hạ Roland.
- Tham kiến công chúa điện hạ!
Mọi người cùng quỳ xuống.