Một tuần sau, Tilly đưa một bản danh sách tới bàn làm việc ở văn phòng của Roland.
- Thế nào rồi, cuộc chiêu mộ diễn ra tốt đẹp chứ?
Roland rót một tách trà cho đối phương, ân cần hỏi han. Hắn luôn có cảm giác chột dạ mỗi khi đối mặt với người “em gái” trên danh nghĩa này, -- không giống với Anna chủ động thông báo, nàng là người đầu tiên nhìn thấu hắn không phải là Tứ Vương tử. Mặc dù khi ma quỷ phi hành bất ngờ đột kích thành Neverwinter, những hành động bảo vệ trong vô thức của Ngũ Vương nữ khiến hắn hiểu rằng nàng đã hoàn toàn chấp nhận mối quan hệ đồng minh này, nhưng nỗi day dứt trong lòng, không sao yên được.
Dù sao thì hắn cũng là người đã chiếm giữ cơ thể của Tứ Vương tử.
Rõ ràng lúc đầu còn ngang ngược không nói lý lẽ cứ muốn làm rõ thân phận của anh trai cơ mà, nhưng kết quả là bên kia không truy cứu nữa, khiến hắn có chút không được tự nhiên cho lắm.
Tất nhiên, sau khi suy nghĩ đi suy nghĩ lại, hắn sẽ không nhắc lại chuyện này nữa -- xét cho cùng thì hầu hết những người muốn có được câu trả lời đều đã chết ở giữa đường hết rồi, hắn biết rất rõ điều này.
- Ngoại trừ số lượng người không tốt lắm, thì những thứ khác đều ổn cả.
Tilly nhận lấy tách trà, đưa lên môi thổi nhẹ,
- Có một trăm hai mươi tư người được chọn trong số những người di cư, và bảy mươi ba người trong số những cư dân chính thức, cộng lại không tới 200 người... Khi chiến đấu với ma quỷ, chỉ với vài người như vậy e là không có tác dụng gì nhiều.
- Lúc mới bắt đầu sẽ luôn khó khăn một chút,
Roland mở bảng danh sách,
- Đợi đến khi có một tấm gương sáng, lại mở đợt chiêu mộ thứ hai, chắc chắn sẽ thu hút nhiều người hơn - đến lúc đó sẽ không chỉ là vấn đề của Neverwinter nữa rồi.
Mặc dù con người có tầm nhìn khác nhau, nhưng sự khao khát hướng tới một không gian rộng lớn của con người đều đã khắc sâu vào xương cốt - ngay từ khi nền văn minh vừa mới nảy mầm, con người đã bắt đầu nhìn lên các vì sao. Dù là bắt chước các loài chim hay nhờ sự giúp đỡ của kinh khí cầu, thám hiểm bầu trời xanh không phải là chuyện chỉ có ở thời đại máy bay, các nhà thám hiểm của hội những điều kỳ lạ là ví dụ điển hình nhất, cho nên hắn không quá lo lắng về sức hấp dẫn của lực lượng không quân.
Việc đầu tiên cần làm là sắp xếp một chi đội có thể bay.
Chỉ là hắn biết rằng việc huấn luyện phi công không hề dễ dàng chút nào.
Trong thời đại hệ thống điều hành bay còn chưa hoàn thiện, điều quan trọng nhất đối với phi công... là thiên phú. Các bài kiểm tra về sợ độ cao, chống chóng mặt và sự linh hoạt phối hợp cơ thể trong bài sát hạch chỉ là những yêu cầu cơ bản nhất, chẳng hạn như cảm nhận được phương hướng không gian, hiểu biết về máy bay và thậm chí cả tốc độ phản ứng thần kinh, tất cả đều xác định xem một người có phù hợp chức vụ phi công hay không.
Các lão binh của Đệ Nhất Quân rất phục tùng mệnh lệnh và đáng tin cậy, chọn một số ít người xuất sắc làm sĩ quan cốt cán thì được, nhưng điều động một người chỉ có đầu óc đến thành lập không quân không khỏi có chút ép người quá đáng.
Đó là lý do vì sao hắn lại mở rộng sàng lọc đối với những người di cư mới đến.
Trình độ văn hóa lý luận có thể được trau dồi sau, loại đồ chơi như thiên phú này nếu không có thì cả đời cũng không có, thay vì để người ta bất chấp lên trời, không bằng tìm thêm nhiều người có tư chất dị bẩm.
Theo thống kê, có hơn ba nghìn người đăng ký trong vòng một tuần, và chỉ gần hai trăm ứng viên đủ tiêu chuẩn được chọn, xem ra, việc đưa những cư dân tạm trú vào phạm vi cân nhắc ngay từ đầu là một bước đi khôn ngoan.
Lật đến trang cuối cùng của danh sách, Roland không khỏi ồ lên một tiếng,
- Vẫn còn sáu người không vượt qua được khâu tuyên thệ?
- Ngoài miệng và trong lòng không giống nhau, bị Dude đưa đi thẩm vấn rồi.
Nightingale trả lời hắn.
- Có hai người trong số họ là cư dân chính thức của thành Neverwinter.
Roland cau mày, theo lý thuyết, đây không phải chuyện gì đáng kinh ngạc, lòng người thay đổi là lẽ thường tình, từ chính trực đến gian tà chỉ trong một ý niệm, hắn chưa từng hy vọng những người này vĩnh viễn như một. Nhưng khi điều này xảy ra, hắn vẫn cảm thấy một cảm giác thất vọng trỗi dậy.
Họ có thể đã theo hắn bước vào một kỷ nguyên mới tốt đẹp hơn.
Họ thậm chí đã nhìn thấy ngưỡng cửa của một kỷ nguyên mới.
Cuối cùng, lại vứt bỏ đi cơ hội ở trước ngưỡng cửa đó.
- Đã tìm ra lý do chưa?
- Vốn là muốn điều tra kỹ lưỡng trước rồi mới báo cho ngươi hay.
Nightingale dương dương tự đắc nói:
- Tất cả đều bị các thương nhân nước ngoài mua chuộc, với hy vọng xâm nhập vào quân đội để lấy thêm tình báo về vũ khí. Bộ cảnh sát sau đó đã phái người đến, nhưng lại vồ hụt, chỉ bắt được trợ lý của thương nhân đang ở trong khách sạn. Vì vậy, ta bảo Asha hồi tưởng lại, và tìm thấy một bức thư từ Vương đô cũ trong ảo cảnh, từ nội dung có thể thấy, kẻ chủ mưu rất giống với một quý tộc. Tóm lại, hiện tại chúng ta đã nắm được tung tích của đối phương, diện mạo và thân phận của hắn, bức chân dung được vẽ bởi Soria cũng đã được gửi tới tới Tassa thông qua động vật đưa thư, ta nghĩ hắn trốn không được bao lâu nữa đâu.
Nghe đến đây, Roland không khỏi bật cười, cảm giác khó chịu trước đó cũng bị quét sạch. Đối mặt với phương thức điều tra không có đạo lý này, những kẻ mưu phản thật sự rất đáng thương.
- Ặc… có vấn đề gì à?
Nightingale chớp chớp mắt nhìn.
- Không có, ngươi làm tốt lắm,
Roland đè xuống khóe miệng ,
- Nếu bọn họ đã không muốn từ bỏ, thì khu mỏ North Slope cũng sẽ không chê người quá nhiều.
Xem ra đám quý tộc cũ vẫn chưa từ bỏ hoàn toàn, chỉ cần hắn lộ ra một chút kẽ hở, những người này sẽ tro tàn lại cháy. Chỉ là điều này không khiến hắn ngạc nhiên cho lắm, suy cho cùng thì giới quý tộc phân phong đã kéo dài gần một nghìn năm nay, hơn nữa vẫn còn tồn tại ở ba Vương quốc lớn như cũ, muốn chúng biến mất hoàn toàn không phải là chuyện một sớm một chiều là có thể làm được.
- Được rồi,
Tilly ho khan hai lần, kéo chủ đề quay trở lại chính sự.
- Vấn đề con người coi như đã được giải quyết rồi. Vậy máy bay ở đâu?
- Vấn đề này... đúng rồi, Evelyn gần đây đã làm một loại Kei Os Drinks có hương vị tuyệt hảo, ngươi muốn thử không?
- Hả? Được thôi -- không đúng!
Tilly tỉnh táo lại ngay lập tức,
- Bây giờ rõ ràng là đang nói về máy bay, ngươi không phải ngay cả một nguyên mẫu cũng không chế tạo ra được đó chứ?
Bắn trúng hồng tâm.
- Dù sao, họ cũng phải bắt đầu học chữ và lý thuyết cơ bản trước, nếu chỉ để làm mẫu, thì tàu lượn cũng...
- Không được.
Tilly ngắt lời ngay lập tức,
- Cho dù là tàu lượn, thì phía sau cũng đã được điều chỉnh và cải tiến hoàn toàn khác với trước đó, chứ đừng nói đến một chiếc máy bay hoàn toàn mới. Nếu ta thậm chí còn chưa tự tay lái qua nó, thì làm sao có thể đi dạy cho người khác được? Những học viên đó vẫn còn rất sớm để chính thức bay là thật, nhưng ta phải mất ít nhất một tháng để hiểu đầy đủ về tính năng hoạt động của nó và tiến hành điều chỉnh sổ bay một cách thích hợp, mà việc này thì không bao gồm cả thời gian để cải tiến tiếp theo. Nếu ngươi đã giao vấn đề này cho ta, ta đương nhiên có trách nhiệm đốc thúc ngươi hoàn thành công việc đúng hạn.
Đây là lần đầu tiên Roland nhìn thấy Ngũ Vương nữ tích cực như vậy.
Có thể thấy, nàng vô cùng yêu thích món “đồ chơi lớn” vừa có thể bay vừa phù hợp với khả năng của mình này.
Vấn đề duy nhất là Roland đã đánh giá thấp độ khó của việc chế tạo một chiếc máy bay hoàn chỉnh - cho dù là hai cánh máy loại cổ điển, dù cho nó chỉ hơn một chiếc tàu lượn có một bộ động lực và thiết bị dầu nhiên liệu, thì độ phức tạp cũng tăng lên theo cấp số liệu, việc này là kết quả của việc mượn dùng rất nhiều tư liệu trong thế giới trong mơ. Nếu chỉ dựa vào một mình hắn thiết kế, e rằng một vài năm tới ngay cả một phương án định hình cũng không thể hoàn thiện.
- Ta hiểu rồi.
Hắn bất đắc dĩ lắc đầu
- Nửa tháng nữa, ta sẽ tạo ra một sản phẩm hoàn thiện có thể bay.
- Vậy thì chúng ta quyết định rồi nha.
Tilly cười nhẹ.
- Còn nữa, loại Kei Os Drinks mà ngươi nói có hương vị tuyệt hảo đâu? Xin cho ta nếm thử với.
...
- Lạ thật...
Nightingale nhỏ giọng lẩm bẩm sau khi Ngũ Vương nữ rời đi với một bình Kei Os Drinks.
- Sao vậy?
Roland hỏi.
- Nàng từng gọi ngươi là anh trai ở nơi công cộng rất nhiều lần trước đây, nhưng hiếm khi gọi ngươi như vậy khi một mình gặp ngươi... Điều này không kỳ lạ sao?
- Vậy sao?
Hắn ngẩn người
- Nhưng… tại sao?
- Ta cũng có biết đâu.
Cả hai nhìn nhau trừng trừng, sờ cằm, cùng nhau rơi vào câu đố hóc búa này.