Khu vực núi Cage phía Đông Bắc biên cảnh Dawn.
Càng lên cao càng khó, khắp nơi chằng chịt những bụi cây nhỏ và đại thụ, những tán cây rắn chắc xếp chồng lên nhau, từ kẽ hở chỉ có thể nhìn thấy một chút bầu trời xám xịt.
Điều duy nhất khiến cho Akima cảm thấy được an ủi là ít nhất họ không phải đối mặt với việc tuyết đọng dày tới đầu gối -- nơi này ít bị ảnh hưởng bởi Tà Ma Chi Nguyệt hơn, và cũng sẽ không xuất hiện tình trạng tuyết phủ đầy cả ngọn núi, nếu giống như dãy núi Tuyệt Cảnh, thì bọn họ chỉ còn cách đợi đến khoảng cuối xuân đầu hè mới có thể đến rồi.
Nhưng điều này không có nghĩa là đi xuyên qua núi sâu là một việc dễ dàng.
Khi đứng dưới chân núi, núi Cage không khác gì một sườn dốc cao bằng phẳng, thậm chí còn không tính là dốc. Nhưng khi thực sự bước vào, bên trong thậm chí còn không có một con đường nhỏ nào hết, không thích hợp cho những đoàn quân lớn vượt qua. Cả đoàn người chỉ leo được chưa đầy hai dặm trong ngày đầu tiên, mà đã có đến ba người bị thương. Không còn cách nào khác, cận vệ Sean của quốc vương không thể không cho quân đội đóng quân tại thị trấn nhỏ dưới chân núi, chỉ chọn ra vài người tinh nhuệ cùng nàng tiếp tục tiến về phía trước.
Một người dẫn đường địa phương Naf, một phù thủy thần phạt Rosser, một liên lạc viên tên Marr của gia tộc Tokat, cùng với nàng, Sean và những người khác, tất cả tạo thành một đoàn trinh sát kỳ lạ này đây.
-- Không lạ mới là gặp quỷ ấy!
Phù thủy thần phạt nói là đã nhận sự ủy thác của bệ hạ phải săn sóc cho sinh hoạt của nàng, dù sao thì suốt ngày làm việc với đàn ông, sẽ có nhiều chuyện không tiện. Nhưng Akima chắc chắn rằng chỉ cần nàng có mưu đồ chạy trốn, người kia sẽ đánh gãy chân nàng ngay lập tức.
Marr Tokat tuy là sứ giả liên lạc do quốc vương Dawn phái tới, nhưng trong nơi rừng sâu núi thẳm này thì có gì để mà liên lạc? Thay vì thành thật ở lại thị trấn, hắn nhất định đòi cùng nhau lên núi, rõ ràng là có mục đích riêng mà. Nếu không phải mang trên mình danh nghĩa gia tộc Tokat, hơn nữa thực sự đã giúp đỡ không ít trong suốt chặng đường, e rằng đã bị Sean trùm bao bố ném đi rồi.
Còn đội trinh sát thì khỏi nhắc tới đi, đội ngũ thăm dò “không có thái độ thù địch” này có thể nói là được trang bị vũ trang đến tận răng, thậm chí có thể dùng xẻng để chém người, khi đối mặt với hiệp sĩ của các lãnh chúa, chỉ cần một mệnh lệnh duy nhất họ liền có tư thế sẽ quét sạch đối thủ, hoàn toàn không giống với một nhóm thợ mỏ bình thường bị vây dưới đáy xã hội.
Hơn nữa, không một ai trong nhóm người này biết thứ họ đang tìm kiếm là gì, kể cả bên trong Akima -- không phải vàng, bạc, hay đồng và sắt, vật chỉ dẫn duy nhất là đồng xu nhỏ không rõ chất liệu trên tay nàng.
- Dừng... dừng lại,
Người dẫn đường đi phía trước đột nhiên giơ tay ra hiệu dừng lại,
- Cẩn thận, ở đây có bẫy!
Akima nghe thấy tiếng lách cách truyền tới từ phía sau -- nàng biết đây là động tác lên đạn chờ lệnh bắn. Trong khoảng hơn một tháng qua, Sean đã nói với nàng rất nhiều về chiến tích huyền thoại của Bệ hạ, và nàng cũng đã hiểu cơ bản về khả năng chiến đấu của đội quân này. Trên thực tế, so với việc từng là phù thủy của Rosser thì nàng thấy mình thích ở với những người bình thường hơn.
Phản ứng của Rosser đã bình tĩnh hơn nhiều, nàng thậm chí còn không rút kiếm ra, không nhanh không chậm đi đến bên cạnh người dẫn đường.
- Ồ? đây là... bẫy thừng lắp giáo?
- Đúng vậy,
Naf chỉ tay lên đỉnh một thân cây.
- Nhìn thấy chưa, đó là nơi đang giấu cây giáo -- chỉ cần chúng ta vô tình đụng vào cơ quan, những thứ đồ chơi đó sẽ bắn chúng ta thành cái rây!
Akima nhìn theo đầu ngón tay của hắn, và thấy một vài thanh gỗ được mài nhọn lộ ra giữa những cành cây, như thể đang lạnh lùng nhìn bọn họ từ trên cao, chỉ cần bị rơi vào người chắc chắn sẽ khiến cho các vị trí quan trọng như đầu, cổ, gáy bị thương. Đây tuyệt đối không phải là một cái bẫy do những người thợ săn đặt ra, mà giống một cái bẫy nhắm vào con người hơn.
- Cơ quan ở đâu?
Sean trầm giọng hỏi.
- Ngài không tìm ra được đâu.
Naf lắc đầu,
- Mỗi một dây leo, mỗi một cành cây dưới chân chúng ta đều có thể là một phần của bẫy, trừ khi đốt cháy hết chúng nếu không rất khó để có thể phá hủy hết được chúng.
- Vậy làm sao bây giờ?
Marr than thở
- Chỉ có thể đi đường vòng thôi thưa đại nhân.
- Không cần, tất cả các người đều lùi lại hết đi.
Rosser đột ngột nói,
- Để ta thử xem.
- Ngươi nói… gì cơ?
Naf ngạc nhiên nhìn phù thủy thần phạt
- Này, đây không phải là chuyện đùa đâu đó --
Tuy nhiên chưa đợi hắn nói xong, người kia đã từ từ đi vào khu vực nguy hiểm.
Cánh đồng cỏ dại này rậm rạp đến nỗi nếu không gặt hết chúng, thì sẽ chẳng thể nhìn thấy được thứ gì dưới chân mình. Còn chưa đi được bao xa, Akima nghe thấy một tiếng ùng ùng, như thể có thứ gì đó bị kéo đứt ra, ngay sau đó là tiếng ma sát sột soạt trên tán cây, giống như tiếng một con rắn độc đang thè lưỡi!
Sợi dây thừng không biết được giấu ở đâu đó đột nhiên kéo căng mãnh liệt, thanh gỗ trên ngọn cây bắn ra một phát! Cùng lúc đó, Rosser cũng rút thanh kiếm dài của mình ra!
- Xong rồi...
Người dẫn đường lập tức nhắm mắt lại, dường như không đành lòng nhìn người con gái này chết ngay tại đây.
Nhưng Akima đã tận mắt chứng kiến hết thảy những gì xảy ra tiếp theo --
Chỉ thấy phù thủy thần phạt cầm chuôi kiếm bằng cả hai tay, đập vào các thanh gỗ kia như đập ruồi vậy! Dưới va chạm của một lực cực lớn, hầu hết các cây gỗ đều vỡ vụn theo từng tiếng vang, nàng lại biểu hiện như mình rất thành thạo, như thể không cần tốn nhiều công sức vậy!
Đợi đến khi tiếng động ngừng lại, bãi cỏ xung quanh nàng đã trở thành một mảnh hỗn độn.
- Như vậy là đã giải quyết được bãy rồi.
Rosser thu lại thanh kiếm vào vỏ, nhún vai nói với mọi người,
- Chúng ta đi tiếp thôi.
Ý thức được chuyện gì đã xảy ra, Naf sợ đến nổi ngồi bệt xuống đất.
...
- Aha... Ta biết là các vị đại nhân đây đều có năng lực siêu phàm, thân thủ bất phàm, không hổ là nhân vật lớn đến từ Vương đô mà.
Người dẫn đường sau khi vất vả hồi phục lại từ cơn sợ hãi lúc nãy xong, lập tức thay đổi lý do thoái thác.
- Đặc biệt là vị võ sĩ đây, kiếm thuật có thể nói là phải dùng từ tuyệt diệu để miêu tả a!
- Bớt nói mấy câu vô nghĩa đi.
Rosser ngắt lời:
- Tốt hơn hết ngươi nên giải thích tại sao lại có những cái bẫy như vậy trên núi đi? Những thanh gỗ và ngọn giáo đó rất khó để làm dã thú bị thương, đúng không?
Đây cũng là vấn đề mà Akima muốn hỏi.
- Quả thật là dùng để đối phó với con người,
Naf thành thật trả lời,
- Càng lên núi càng có nhiều bẫy, vì vậy núi Cage còn có một cái tên khác, gọi là núi bẫy -- những thứ đồ chơi này đều do các vị lãnh chúa của các triều đại trong quá khứ để lại, mục đích duy nhất của việc này là để đề phòng Vương quốc Wolfheart.
- Wolfheart?
Sean lặp lại.
Đúng vậy, dãy núi này gần như kéo dài từ bờ biển đến thánh địa cũ, coi như là ranh giới phân chia tự nhiên giữa hai quốc gia, do địa thế của Dawn thấp hơn nên giống như bị nó bao vây trong một cái lồng sắt, cũng vì thế mà có tên là núi Cage.
Naf giải thích,
- Nhưng vấn đề là hình dạng của ngọn núi này -- Các ngươi lúc ở dưới chân núi chắc cũng đã chú ý đến rồi nhỉ, phía nam của núi Cage như một con dốc thoai thoải, trông thì rất cao, nhưng đi xuống rất dễ. Do đó, bọn cướp, thợ săn và dân tị nạn từ các nước láng giềng thường xâm nhập vào lãnh thổ biên giới của Dawn thông qua núi Cage, lúc đầu bọn chúng chỉ ở trong núi cướp đoạt tài nguyên, sau đó cứ chạy vào trong thôn cướp bóc, khiến cho lãnh chúa và cư dân địa phương hoảng sợ tột độ. Lãnh chúa cũng hết sức đau đầu, thế là dứt khoát nghĩa ra một cách làm một mẻ, khỏe cả đời, chính là vứt bỏ núi Cage.
- Thì ra là vậy...
Marr Tokat giật mình nói,
- Ở biên cảnh lại có thể xảy ra chuyện như vậy.
- Các vị lãnh chúa đương nhiên không muốn thu hút sự chú ý của quốc vương rồi,
Naf nói tiếp,
- Hơn nữa, chúng ta ngược lại không phải dân nghèo như mấy người bên kia, không dựa vào núi thì không thể sống đươc, chúng ta chỉ cần đổi sang cách khác sinh sống là được. Sau khi phong sơn, lãnh chúa sai người trồng cỏ dại và dây leo có tốc độ lớn nhanh trong đó, còn đặt rất nhiều bẫy, tập tục này được truyền từ đời này qua đời khác, núi Cage đã trở thành dáng vẻ như ngày nay.
Thế là các ngươi biến nó thành một cái lồng giam thực sự, tuy là ngăn cản được đối phương, nhưng cũng giam cầm cả chính mình, Akima thầm nghĩ. Nếu đó là Bệ hạ Roland Wimbledon, chắc chắn sẽ không chọn cách này. Đôi mắt của tên kia luôn nhìn về phía xa xăm, ngay cả khi hắn giải thích nhiệm vụ cho nàng, không phải lúc nào cũng tập trung vào nàng.
Khoan đã, lúc này mà nghĩ về hắn làm gì?
Akima lắc đầu liên tục.
Bệ hạ chỉ là chủ thuê mà thôi.
Nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, tranh thủ thời gian trở về bên cạnh Doris và những người khác càng sớm càng tốt mới là việc chính.
...
Quả nhiên đúng như người dẫn đường đã nói, cả nhóm đã gặp phải vài cái bẫy sau đó, nhưng về cơ bản chúng không có tác dụng gì đối với Phù thủy thần phạt cả. Ngay khi màn đêm đang đến gần, Akima chợt thấy ánh sáng xanh lục trên đồng tiền đột ngột sáng bừng cả một vùng!
Sau một khu rừng rậm rạp, cũng xuất hiện một nguồn sáng lóa mắt, giữa hai người dường như có vô số điểm sáng bay qua bay lại, tạo thành một cây cầu ánh sáng rực rỡ.
Đây là phản ứng cấp đầu nguồn!
Cuối cùng nàng cũng tìm được một nguồn khác rồi!
Nhưng, khi đoàn trinh sát làm theo sai khiến của Akima đi xuyên qua khu rừng rậm, mọi người không khỏi sững sờ tại chỗ.
Đây thực sự là một tòa nhà bỏ hoang nằm khuất nửa trong sườn núi, cổng đá đổ nát không thấy đáy, hai bên cột khắc đầy những biểu tượng kỳ lạ rõ ràng đang chứng minh nó không phải là vật thuộc về tự nhiên.
Akima cũng trừng mắt ngạc nhiên.
Không phải Bệ hạ đã nói rằng thứ nàng tìm kiếm là một loại khoáng thạch kỳ lạ sao?
Tại sao đầu nguồn lại xuất hiện trong một di tích đổ nát dường như đã bị bỏ hoang từ lâu này?