- A, thú vị…
Rosser thì thầm.
- Ngươi nói gì?
Sean nhìn về phía nàng.
- Có gì thú vị?
- Nói cho các ngươi biết cũng không sao, người phàm.
Rosser nhếch đôi môi dày,
- Nền văn minh dưới lòng đất từng lưu lại di tích trên khắp các đại lục, hiển nhiên Taquila nghiên cứu về bọn họ không ít, mà những ký hiệu này…
Nàng đi tới trước cột trụ loang lổ, phủi bụi bặm ở trên đó,
- Không phải là chữ viết mà bọn họ sử dụng, cũng không liên quan gì đến ký tự ma lực của Hội Liên Hợp lập ra. Liên tưởng đến lịch sử bốn vương quốc lớn, chẳng lẽ điều này chưa đủ thú vị sao?
Akima phát hiện mình hoàn toàn nghe không hiểu, mặc dù từng chữ tách ra thì hiểu, nhưng đặt chúng ở cùng một chỗ thì lại không biết đang nói gì. Chuyện làm nàng hơi có cảm giác được an ủi là Marr, người xuất thân từ đại quý tộc thế gia và hướng dẫn viên Naf cũng mang vẻ mặt mơ màng, không khá hơn nàng bao nhiêu.
Sean thì lại lộ ra dáng vẻ như đang suy nghĩ.
- Ta từng nghe bệ hạ nói, lúc trước bốn vương quốc lớn chỉ có thôn làng và trấn nhỏ nằm rải rác, được coi là rìa lục địa. Cái gọi là lịch sử chính là không có lịch sử, Nếu như những di tích này không phải là văn minh Trận Chiến Thần Ý để lại, như vậy thì có nghĩa là…
Nói tới đây hắn chợt ngơ ngẩn.
- Dị tộc từng ở đây trong quá khứ mà chúng ta chưa biết được?
- Vẫn chưa thể từ đó mà kết luận,
Rosser hăng hái nói,
- Liệu nền văn minh dưới lòng đất có thể phân hoá ra các bộ tộc và sáng tạo ra các ngôn ngữ khác nhau hay không vẫn chưa biết rõ được. Chỉ có đi vào đó xem, mới có thể biết thêm nhiều thông tin hơn.
- Sean đại nhân, hình như có một tấm bia đá ở đây,
Binh lính đang kiểm tra cửa đá bông nhiên hô.
- Trên đó hình như là chữ viết của chúng ta.
Đám người lập tức xúm lại.
Chỉ thấy một khối đá hoa cương nằm chắn ngang cỏ dại, phủ đầy rêu, chỉ có một bên có dấu vết từng bị mài dũa, nếu như không cẩn thận tìm tòi rất khó phát hiện sự có mặt của nó. Binh lính mất một lúc mới dọn dẹp sạch sẽ, chữ viết được khắc lên cũng bày ra trước mắt mọi người.
“Vùng đất Thần Minh nguyền rửa, cấm vào, nhất định sẽ chết”
Sau khi nhìn rõ lời cảnh cáo trên đó, Naf không khỏi hít một hơi khí lạnh.
- Chẳng, chẳng lẽ đây là… thần, thần miếu nguyền rủa trong truyền thuyết?
Hắn lui về phía sau hai bước, lắp bắp nói.
Sean và phù thuỷ thần phạt liếc mắt nhìn nhau:
- Ngươi biết lai lịch của nó?
- Ta cũng chỉ nghe người khác nói qua, đó đã là chuyện của một năm trước rồi…
Naf nhìn chằm chằm cửa động đen nhánh, nuốt một ngụm nước miếng,
- Không phải lãnh chúa địa phương vì ngăn cản người Wolfheart đi qua, nên đã phái người đặt rất nhiều bẫy rập sao? Tương truyền có một đội ngũ do kỹ sĩ dẫn dắt, trong lúc làm nhiệm vụ gặp mưa núi, mưa kiểu này tới nhanh mà đi cũng nhanh, lúc ùn ùn rơi xuống có thể gây mất tầm nhìn, cho nên kỵ sĩ hạ lệnh tìm kiếm chỗ đụt mưa, kết quả là ngẫu nhiên phát hiện một toà miếu thờ kỳ lạ.
- Ồ?
Rosser nhíu mày,
- Có phải sau khi đi vào bọn họ đã phát hiện bảo bối ở bên trong, thôn dân bị lòng tham thúc giục, trộm bảo bối ra ngoài, nhưng bị Thần Minh nguyền rủa, cuối cùng từng người từng người chết bi thảm?
- Ngài, ngài cũng từng nghe nói sao?
Naf kinh ngạc nói.
- Xuỳ…
Rosser cười lớn lên,
- Người phàm thật sự không có gì tiến bộ, mấy trăm năm trước đã chơi trò nay, bây giờ vẫn còn sử dụng được. Ta dám cược, lời đồn đãi này chính là lãnh chúa thêu dệt nên – vì độc chiếm tiền của phi nghĩa trong di tích. Còn những kẻ đáng thương kia, chẳng qua là dựa vào lí do bị nguyền rủa, tất cả bị giết người diệt khẩu mà thôi.
- Nhưng… Bọn họ không lập tức chết đi.
- Cái gì?
Rosser cau mày nói.
Người dẫn đường rụt cổ, cẩn thận trả lời,
- Xấp xỉ mười năm, bọn họ mới lục đục chết sạch, tên kỵ sĩ kia cũng không ngoại lệ -- tương truyền lúc bọn học ra đi cũng vô cùng đau đớn, thậm chí da mặt còn bị lột ra, lộ ra từng cục máu thịt thối rữa, dáng vẻ cực kỳ dữ tợn, đây cũng là khởi nguồn của lời nguyền rủa. Vì để tránh vận rủi lan truyền trong lãnh địa, lãnh chúa hạ lệnh cấm bất kỳ kẻ nào đến gần khu vực đó, cho nên bây giờ cũng không ai biết vị trí cụ thể của nó.
- Ngươi chắc chắn chứ?
Rosser đi đến bên cạnh Naf, khoác tay lên vai hắn.
Nhìn thấy cánh tay còn to hơn bắp đùi của hắn, sắc mặt người dẫn đường lại trắng thêm mấy phần,
- Đây là những điều ta nghe được trong quá rượu, đảm bảo không hề nói láo! Đại nhân, ngài không tin có thể hỏi những người khác, nếu như có vấn đề, thì nhất định là do bản thân lời đồn đã sai!
Nếu như qua lâu như vậy mới chết, thì cách nói diệt khẩu kia không đủ sức thuyết phục rồi, Akima nghĩ trong đầu, hơn nữa thường gặp kỹ sĩ và lãnh chúa hợp mưu hãm hại thôn dân, tiêu diệt luôn kỵ sĩ là một chuyện khác thường – ngươiif sau là quý tộc, dù là gia thế nhỏ đi nữa, cũng không thể không thông qua thẩm phán mà tuỳ ý xử tử.
Chẳng lẽ… Thật sự là Thần Minh nguyền rủa?
- Hừm, nếu không thì… Chúng ta về trấn trước, đợi hỏi thăm thêm tin tức rồi thực hiện bước kế tiếp?
Liên lạc viên Marr Tokat đề nghị.
- Hành động kế tiếp?
Naf không dám tin nhìn về Sean,
- Chẳng lẽ ngay từ đầu các ngươi tới vì thần miếu bị nguyền rủa?
- Cũng không phải, chẳng qua là trùng hợp ở cùng một chỗ mà thôi,
Rosser buông Naf ra,
- Sao? Ta nghĩ với tư cách là thị vệ đáng tin cậy của bệ hạ, ngươi nhất định sẽ không lâm trận bỏ chạy đúng không?
- Đó là đương nhiên,
Sean bình tĩnh trả lời,
- Hoàn thành nhiệm vụ bệ hạ giao cho là quan trọng hàng đầu, hôm nay mục tiêu đang ở trước mắt, tất nhiên không có lí gì vòng vèo thêm nữa.
- Rất tốt, vậy chúng ta đi vào gặp cái gọi là “Thần Minh” thôi.
Rosser cười gằn.
- Nhưng không thể cứ không phòng bị chút nào đi vào trong như vậy.
Sean lắc đầu,
- Trên thực tế bệ hạ cũng nhắc tới, lúc tới gần ngọn nguồn có thể sẽ gặp nguy hiểm.
- Ngay cả chuyện này hắn cũng tiên đoán được?
- Không sai,
Sean quay đầu nói với Akima:
- Đêm hôm đó sau khi ngươi rời khỏi, bệ hạ đơn độc nói với ta một số chuyện, hắn nói chúng ta có thể gặp phải hai trường hợp, một là ngọn nguồn bại lộ trên mặt đất, như vậy thì chúng ta không cần làm gì cả, chỉ cần sau khi phong toả hiện trường trực tiếp trở về Neverwinter phục mệnh là được. Một loại khác chính là ngọn nguồn nằm trong quặng mỏ dưới lòng đất – hang động càng sâu, xác suất nguy hiểm lại càng cao. Vì vậy nếu gặp phải loại tình huống thứ hai, cần phải chuẩn bị phòng vệ thật tốt. Mặc dù nơi này không phải hầm mỏ, nhưng lại có tất cả các đặc điểm của hầm mỏ.
Sau khi nói xong hắn vỗ tay về hướng binh lính,
- Lấy thứ đó ra.
Hai người nhanh chóng tháo bọc hành lí xuống, từ đó lấy ra năm bộ áo khoác dài trắng như tuyết.
Rosser ngồi xổm xuống, tò mò mở ra lật qua lật lại,
- Đây chỉ là áo da bình thường mà thôi.
- Nếu như phối hợp với mặt nạ thì không phải.
Sean cầm một bộ quần áo, chui vào trong đó – Akima phát hiện chỉ có thể dùng cụm từ này để hình dung, áo da trên dưới nối liền một thể, không hề có nút thắt. Thay vì nói là quần áo, chẳng bằng nói là một cái túi cắt thành hình người, sau khi mặc xong chỉ lộ mặt ở bên ngoài, tay chân đều bị trùm ở trong đó, dáng vẻ có thể nói là vô cùng quái dị.
Sau đó hắn đeo lên một mặt nạ trong suốt, điền vào lỗ hổng cuối cùng, mà trước mặt nạ cố định một cái bình sắt lớn chừng quả đấm, nhìn qua giống như mũi heo.
- Năm người vào trong, những người khác thủ ở bên ngoài.
Giọng Sean ồm ồm vang lên.
- Trừ tiểu thư Akima và nữ sĩ Rosser, còn ai trong các ngươi muốn đi không?