Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 1053

Chương 1053
Chương 1053

Người dẫn đường và liên lạc viên lập tức từ chối khéo lời mời này, đặc biệt là người dẫn đường, bất tri bất giác đã dời xa vị trí của vào, nếu như không phải bị binh lính nhìn chằm chằm, chỉ sợ đã sớm chạy trốn bán sống bán chết.

Rosser không chọn mặc bộ quần áo quái dị kia,

- Ta thì không cần, giữ lại một phần coi như là dự bị.

- Ngươi chắc chắn sao?

Sean nhíu mày.

- Sức đề kháng và năng lực tự lành của võ sĩ thần phạt đều mạnh hơn nhiều so với người phàm. Bệnh dịch và chất độc thông thường không hề có tác dụng đối với chúng ta, ta không nghĩ là một bệnh dịch người phàm chịu đựng được mười năm có thể uy hiếp được thân thể thần phạt, mà đây cũng là cái thường thấy nhất trong di tích.

Nàng nhún vai nói,

- Ngược lại, loại đồ liền thân này sẽ khiến ta hành động bất tiện, cảm giác hạ xuống, trong hoàn cảnh chưa xác định mặc nó hành động chắc chắn là vướng tay vướng chân, cho nên ta không mặc thì tốt hơn. Lại nói, nếu chúng ta thật sự gặp tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, có một bộ quần áo dự bị, bên ngoài cũng dễ dàng tiến hành cứu viện hơn – mặc dù khả năng xảy ra tình huống như vậy cực kỳ nhỏ.

Đây cũng là một lí do vô cùng hoàn hảo, phù thuỷ thần phạt chỉ có thể dựa vào thị lực và cảm giác để nhận biết hoàn cảnh, vì vậy cũng vô cùng ỷ lại. Trải qua mấy trăm năm huấn luyện khiến các nàng thậm chí có thể đoán được độ ẩm, độ mềm dẻo của đất đai thông qua tiếng bước chân giẫm đạp trên mặt đất, chuyện này trên đường đi Akima đã từng thấy.

Chính vì thế, đối với người bình thường mà nói, chỉ là bộ đồ phòng hộ hơi hơi che tai và mắt, nhưng đối với phù thuỷ thần phạt thì ảnh hưởng nghiêm trọng hơn nhiều.

- Nhưng lỡ như… Thật sự là Thần Minh nguyền rủa thì nên làm gì?

Akima lo lắng nói.

Rosser nở nụ cười – giống như nụ cười trước đây, khoé miệng lộ ra vẻ dữ tợn.

- Không nói đến chuyện một cái áo da có thể ngăn cản Thần Minh không, nếu quả thật có, cứ để nó hướng về phía ta là được rồi. Bản thân ta muốn nhìn xem, sau khi làm triệu người Taquila tán thân trên bình nguyên màu mỡ, Thần Minh còn có thể nguyền rủa gì nữa!

- Ta biết rồi.

Sean yên lặng, một lúc sau gật đầu nói,

- Chúng ta lên đường đi.

Akima hít sâu một hơi, đi theo sau lưng thân vệ chui vào cửa đá.

Bên trong di tích cũng không ẩm ướt như trong tưởng tượng, lối vào bị bùn đất chiếm cứ hơn nửa, ngay từ đầu mọi người chỉ có thể khom người bước tới, nhưng dần dần vào sâu, lối đi trở nên rộng rãi hơn xíu. Mặc dù còn đang đi xuống, nhưng độ dốc lại giảm nhiều.

Trong phạm vi đuốc chiếu sáng, có thể thấy hai bên vách đá hư hại rất nghiêm trọng, rễ cây và thực vật dây leo len lỏi làm gạch nứt vỡ, từ bên ngoài kéo vào trong, ngổn ngang chắn trong đường hầm. Rosser đi tuốt đằng trước dùng búa liên tục bổ chém, dọn dẹp đường đi phía trước cho mọi người. Nếu không phải có phù thuỷ thần phạt mở đường, chỉ cần đoạn đường xuống dốc này đoán chừng phải mất hơn nửa ngày.

- Nơi này thật sự đã bỏ hoang rất lâu, tuy nhiên nó cũng không hoàn toàn giống như Naf nói là vì chuyện tiểu đội kia trải qua mà bị niêm phong.

Sean bỗng nhiên nói,

- Ít nhất có một đoạn thời gian, nơi này có người đến người đi.

- Ngươi nhìn ra được gì?

Rosser hiếu kỳ nói.

- Trên tường có rãnh gắn đuốc.

Hắn chỉ về vách tường,

- Đường vân đục lỗ rõ ràng hơn rất nhiều so với vách tường, nói rõ thời gian hai cái được tạo thành cách xa nhau. Nếu như chẳng qua là tạm tránh mưa, bọn họ không cần thiết cách mỗi mười bước để lại một cây đuốc trên tường.

Không còn gì để nghi ngờ nữa, chỉ có trong tình huống cần thường xuyên ra vào ở đây lâu dài, mới cần đào rãnh để đuốc.

- Ha, ta đã nói rồi, chỉ cần có bảo bối, lãnh chúa địa phương sao có thể không có hứng thú?

Rosser cười lạnh hai tiếng,

- Không nhất định là tên dẫn đường người phàm kia nói dối, mà là bản thân lời đồn đãi này đã bị chỉnh sửa qua.

- Điều ta lo lắng là, thứ mà bệ hạ cho chúng ta tìm kiếm, có phải là bảo bối trong miệng hắn không…

Sean trầm ngâm nói,

- Nếu như đầu nguồn có rất nhiều, mà trăm năm qua đã bị chuyển đi bao nhiêu, chuyển đi nơi nào? Theo cách nói của bệ hạ, đây là mấu chốt tạo ra ánh sáng mặt trời, chúng ta quyết không thể để nó rơi vào tay người khác.

- Những vấn đề này phải chờ sau khi Akima tiểu thư dẫn chúng ta tìm tới đầu nguồn mới kết luận được.

Thân thể Rosser bỗng hơi dừng lại một chút.

- Ta nghĩ chúng ta cách mục tiêu cũng không xa.

Bùn đất dưới chân rốt cuộc cũng hết, lộ ra thềm đá chôn giấu phía dưới.

Tốc độ tiến về phía trước của đoàn người lập tức tăng nhanh lên nhiều.

Ước chừng sau ba mươi phút, ánh lửa chiếu sáng phía trước đột nhiên bị bóng đen nuốt mất, giống như nơi đó có một bức tường đen ngăn cách tất cả.

- Đó là…

Akima kinh ngạc nói.

- Hang lớn.

Rosser giơ cây đuốc đi vào bên trong bóng tối, nhất thời biến mất không thấy tăm hơi.

Ngay sau đó là Sean.

- Xin coi chừng dưới chân.

Binh lính phụ trách đề phòng phía sau nhắc nhở.

- Ừ.

Akima hít sâu một cái, bước lên bóng tối phía trước – trước khi đồng ý với bệ hạ Roland, nàng vẫn cho là chính mình không thiếu dũng khí, nhưng bây giờ xem ra, nàng có sự chênh lệch không nhỏ so với Sean và Rosser. Có lẽ phần chênh lệch này chính là nguyên nhân từ đầu đến cuối nàng không quyết định rời khỏi Đảo Trầm Thuỵ được.

- Nói trắng ra, chẳng qua chỉ là hèn yếu mà thôi.

Lời nói của Nightingale lại lần nữa vang vọng bên tai.

Nhưng lần này, không còn đơn thuần là châm chọc, mà là nhiều hơn một ý nghĩa khác.

Bóng tối bao trùm nàng.

Đại khái sau mấy hơi thở, cặp mắt của nàng mới một lần nữa thích ứng được với bóng tối đen kịt, hai người và cây đuốc phía trước cũng lần nữa đập vào mắt nàng, chỉ có điều ánh lửa hình như nhỏ đi rất nhiều, chỉ còn lại một vùng đỏ cam ảm đạm.

- Đây chính là dưới chót của di tích sao?

Rosser đánh giá xung quanh nói, đồng thời đỉnh đầu truyền tới tiếng vang mơ hồ.

- Cũng không quá lớn, dù sao cũng không trên hai trăm bước.

- Ngươi có thể nhìn thấy ranh giới?

Sean hỏi.

- Đây đối với chúng ta không đáng kể chút nào, chỉ cần ở lại trong lòng đất trăm năm, hoặc là thích ứng hoàn cảnh, hoặc là hoàn toàn trở thành người mù.

Lúc này Akima mới hiểu được ý nghĩa nhắc nhở “hang lớn” của đối phương, từ lối vào đi vào nơi này, không gian đột nhiên mở rộng, ánh lửa đã không còn phản xạ trên vách đá, nên mới có vẻ mờ đi rất nhiều. Cộng thêm ngã rẽ và hang động có góc khuất nhất định, cho nên người đi ở phía trước giống như đã đột nhiên biến mất.

- Đầu nguồn cách chúng ta còn xa lắm không?

Rosser quay đầu nhìn về phía nàng.

Akima liền vội vàng móc tiền xu ra từ trong túi, ánh sáng màu xanh nhanh chóng chiếm toàn bộ tầm mắt của nàng! Từ bầu trời xuống dưới chân, vô số điểm sáng xanh biếc vui sướng chảy xuôi, mô tả ra khỏi cả ranh giới của di tích. Phảng phất đó là một cái thế giới hư cấu, vốn dĩ lòng đất đen kịt không nhìn thấy ranh giới trở nên rõ ràng, sáng tỏ, ở gần điểm sáng toả ra, nàng thậm chí thấy hình dáng của mỗi viên gạch!

Vách tường bốn phía khắc đầy tranh vẽ màu sắc sặc sỡ, đó là cảnh tượng mà nàng không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả, trong đó lộ vẻ điên cuồng mà hỗn loạn, tuyệt không phải xuất phát từ bàn tay con người. Mà bên dưới tranh vẽ, là từng hàng lồng sắt, bên trong xương trắng chất đống như núi, không biết từng có bao nhiêu sinh mạng bị nhốt ở đây, sau đó tuyệt vọng chết đi.

Nơi cách bọn họ hơn trăm bước, mặt đất lún vào, tạo thành một cái hố lớn. Ánh sáng chói lọi từ trong hố dâng lên, hoà lẫn cùng tiền xu trong tay nàng, nhưng độ sáng cao hơn rất nhiều lần.

Kỳ cảnh như vậy chính là lần đầu tiên nàng nhìn thấy!

- Akima?

Thấy nàng không trả lời, Sean cũng quay người lại,

- Ngươi còn ổn không?

Akima không khỏi cảm thấy cổ họng hơi khát khô, nàng liếm đôi môi, khó khăn trả lời,

- Chúng ta… Đã đến.

- À? Ngươi tìm được đầu nguồn rồi sao?

Rosser giang tay ra,

- Nó ở đâu?

- Chúng ta bây giờ… Đang ở ngay trong đầu nguồn.

Phù thuỷ thấp giọng nỉ non.

Bình Luận (0)
Comment