Trong một quán rượu ở bến tàu Đảo Dagong.
Joe đứng ngồi không yên lắc lưu ly rượu trong tay, còn thường thường nhìn về phía lối vào.
Hắn chưa từng cảm thấy thời gian trôi chậm đến vậy.
Cảm giác hối hận, sợ hãi, đau lòng, mờ mịt lần lượt hiện lên dưới đáy lòng. Nhưng ngoài tiếp tục chờ đợi thì hắn lại không làm được gì cả.
Cho đến khi có một người đàn ông mặc áo choàng có mũ đi vào trong quán rượu và ngồi xuống bên cạnh Joe, hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng theo sát mà tới chính là sự thấp thỏm và bất an lớn hơn.
- Tình… Tình huống hiện giờ của nàng thế nào?
Joe nhìn chằm chằm đối phương, như sợ phải nghe thấy đáp án xấu nhất…
- Còn sống.
Câu trả lời của đối phương làm hắn lập tức nhẹ nhàng thở ra.
- Nhưng đại nhân Feryna cũng sống không tốt.
Người tới cởi mũ ra và nói với khuôn mặt lo âu.
- Hình như giám mục muốn có được thứ gì đó từ nàng nên ngày nào cũng sẽ cho người tra tấn… Có đôi khi đứng trong sảnh lớn cũng nghe thấy tiếng kêu đau đớn của nàng. Cứ tiếp tục như vậy, sớm hay muộn nàng cũng sẽ không chịu nổi nữa.
Đây đều là chuyện trong dự đoán, Joe lặp đi lặp lại với chính mình. Từ sau khi bọn họ tấn công thành bảo thất bại, tất cả những người còn sống tất sẽ bị trả thù một cách tàn nhẫn. Mà Feryna làm người lãnh đạo càng sẽ không ngoại lệ. Huống hồ kẻ phản bội còn hy vọng có thể biết được nơi giấu Thánh Điển, tự nhiên sẽ dùng hết mọi thủ đoạn để ép nàng mở miệng.
Chỉ cần tồn tại là được.
Cho dù trong lòng nói vậy, nhưng ngón tay hắn lại đâm sâu vào lòng bàn tay. Thậm chí hắn còn không dám nghĩ nếu không cứu được Feryna thì sẽ thế nào, có lẽ đến lúc đó chết cũng là một loại hy vọng xa vời…
Đáng chết! Vì sao hắn lại đồng ý với nàng, Joe hối hận suy nghĩ, cái gì mà hấp dẫn sự chú ý của kẻ địch, làm cho quân thần phạt đột phá từ bên cạnh? Cái gì mà chiến sự lâm vào bất lợi phải lui lại trước. Còn không bằng trực tiếp chết trận trong thành bảo với mọi người, ít nhất như vậy còn có thể làm bạn bên cạnh miện hạ trong giây phút cuối cùng của cuộc đời này.
- Đại nhân…
Người nọ chần chờ một lúc.
- Ngươi biết thứ mà giám mục muốn đến cùng là thứ gì không? Nếu ngươi có, không bằng giao cho hắn đi thôi. Như vậy ít nhất đại nhân Feryna sẽ không…
Hắn không phải giám mục mà là kẻ phản bội! Joe cắn chặt răng.
- Thứ mà hắn mơ ước không ở trong tay ta, nó đã ngã xuống cùng với giáo đường Hermes từ lâu rồi.
Nhắc tới Hermes, trên khuôn mặt đối phương cũng lộ ra sự đau thương.
- Mong rằng Thần Minh sẽ phù hộ cho chúng ta…
Hắn thấp giọng nỉ non.
Đúng là châm chọc, Joe nghĩ. Khi Thánh Thành mới và cũ vẫn còn, chính mình đã trở thành người xuất sắc trong thế hệ trẻ của quân thẩm phán, quen biết cũng đều là những người xuất sắc, căn bản sẽ không để tín đồ bình thường vào trong mắt. Cuối cùng tới bước đường ngày hôm nay, giám mục làm phản, thần quan rời bỏ, người duy nhất mà hắn có thể dựa vào lại chỉ là một giáo đồ bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn được nữa. Hơn nữa, tình cảm của đối phương với Giáo hội còn tha thiết hơn cao tầng không ít. Nếu không phải như thế, cũng sẽ không chủ động tìm đến hắn ngay khi hắn sắp hỏng mất.
Cảm thấy vô cùng bất mãn với việc Lorenzo vứt bỏ thân phận giám mục rồi phong mình là bá tước Đảo Dagong, rồi lại bởi vì địa vị hèn mọn của bản thân mà không dám phản kháng. Trong đêm tác chiến trùng hợp nhìn thấy khuôn mặt của người tấn công, sau đó lại để lại một phần tâm tư khi đi dạo xung quanh lâu đài… Đây chính là toàn bộ quá trình hai người quen biết.
Thậm chí Joe còn không cần lo lắng đây là mưu kế mà Lorenzo bày ra. Hiện giờ hắn chỉ còn hai bàn tay trắng, căn bản không đáng mất công để đối phó. Nếu người này do kẻ phản bội phái tới, qua vài lần tiếp xúc hẳn là đã nhận ra hắn không còn giá trị gì mà lựa chọn diệt trừ cho xong việc.
Tiếc rằng trước kia người này là một tín đồ bình thường, hiện giờ cũng chỉ là một ngươi hầu tầng dưới. Ngoài việc có thể cho hắn tình báo cực kỳ hữu hạn thì không làm được gì nữa.
- Ta phải về rồi.
Sau khi im lặng một lúc lâu, người đàn ông đó lại đội mũ choàng lên.
- Nếu rời khỏi lâu đài quá lâu thì quản gia sẽ nghi ngờ. Cơ hội ta ra ngoài tiếp theo là ba ngày sau, chúng ta vẫn gặp ở đây sao?
- Hả…
Joe lấy lại tinh thần từ trong cơn hoảng hốt.
- Ở đây đi, nếu có thay đổi thì ta sẽ cử người truyền tin cho ngươi.
- Ta biết rồi.
Hắn hơi dừng lại.
- Đại nhân, ngươi tỉnh táo lại chút đi… Nếu có người nào có thể cứu đại nhân Feryna thì chỉ có thể là ngươi.
Ta sao? Không… Ta không làm được gì cả.
Trong đầu toàn là bóng tối, hoàn toàn không nhìn thấy cơ hội và hy vọng thay đổi mọi chuyện. Dù cầu nguyện với Thần Minh thế nào cũng không có được một chút đáp lại.
Joe chết lặng gật đầu.
- Đúng rồi.
Đối phương bước hai bước rồi xoay người lại.
- Gần đây thành bảo còn xảy ra một chuyện, một trong những thân tín của giám mục… thần quan Hagrid dẫn theo một đội quân đi về phía Tây Nam. Ta nghe người kéo xe nói, hình như bọn họ muốn xuyên qua biên cảnh núi Cage. Ta nghĩ không chừng tin tức này… Sẽ có chút trợ giúp với ngươi.
Có lẽ là ý tứ an ủi trong câu nói này quá rõ ràng nên càng nói thì giọng của hắn lại càng nhỏ lại.
Đúng vậy, lãnh chúa phái người tới lãnh địa khác là chuyện vô cùng bình thường, cho dù vị trí của núi Cage có hơi đặc thù nhưng cũng không có bất cứ liên quan gì tới Đảo Dagong. Chỉ cần lạc Lorenzo không dẫn võ sĩ thần phạt đi thì muốn đột nhập địa lao giải cứu Feryna không khác gì người si nói mộng.
- Được, cảm ơn.
- Không cần, đại nhân…
Hắn vỗ ngực rồi hơi cúi người xuống và nói.
- Chuyện ta có thể làm vì các ngươi cũng chỉ được như vậy.
núi Cage à… Gần đây nghe thấy từ này hơi nhiều. Joe đổ tất cả rượu mạch trong ly vào miệng, làm hương vị chua xót tràn ngập khoang miệng. Nhưng ngay sau đó, hắn lại đột nhiên sững người lại.
Đợi đã… núi Cage?
Giống như một tia điện cắt qua bóng tối, trong đầu Joe bỗng nhiên xuất hiện một ý tưởng.
Một ý tưởng có thể có cơ hội xoay chuyển!
…
Quay về căn phòng nhỏ ở tạm ngoài thành, Joe đặt ánh mắt về phía một quyển sách bìa đen trên bàn.
Đó là “di chúc” cuối cùng mà trước khi Giáo hoàng Tucker Thor nhảy xuống tường thành để lại.
Không phải ghi lại truyền thừa của Giáo hội… Thánh Điển phương pháp chế tạo quân thần phạt, mà là lời nhắc nhở của một vị tiền bối khi lâm chung. Trong sách, hắn kể về câu chuyện xưa của loài người mà ma quỷ cùng với ngọn nguồn của Trận Chiến Thần Ý. Bí mật động trời này làm mọi người trợn mắt há miệng, cũng lập tức hiểu ra lí do mà Tucker quyết ý làm mọi người rút lui khỏi Hermes.
Tất cả đều đã kết thúc.
Buông gánh nặng, từ đây an độ quãng đời còn lại.
Có lẽ cũng chính bởi sự tự hy sinh chính mình mà khiến cho Feryna không muốn đứng nhìn Giáo hội tiêu tán như vậy… Trong lòng Joe rõ ràng, ngoài tình cảm với Hermes thì nàng còn có một khao khát không thể vứt bỏ: Đó chính là nhìn Roland Wimbledon cùng vương quốc Greyfort của hắn rơi vào địa ngục trước Giáo hội.
Nhưng bây giờ, cơ hội xoay chuyển của hắn lại xuất hiện trên người vị quân vương đã huỷ diệt Giáo hội.
Joe không trông cậy vào Greyfort sẽ giúp đỡ.
Muốn làm những người đó chủ động cứu những người còn sót lại của Giáo hội là chuyện không thể nào.
Hắn chỉ có thể chĩa mũi tên về phía kẻ phản đội Đảo Dagong mới có một đường sống.
Trước đây, tin tức đội quân Greyfort đột nhiên xuất hiện ở khu vực núi Cage cũng không làm hắn chú ý. Trong quán rượu có quá nhiều tin rác, mà Giáo hội cũng sẽ không có bất cứ liên hệ gì với Greyfort, cho đến khi lời nói của tín đồ kia đột nhiên dẫn dắt hắn… Lorenzo đã từng phụ trách cướp lại vật tư mà Wolfheart cướp đoạt từ các nơi, mà chuyện bảo vật núi Cage cũng không phải là bí văn, lúc ấy còn được chuyên môn báo cáo với tư cách đặc thù. Còn chuyện nó có được vận chuyển tới Hermes hay không thì Joe cũng không rõ, nhưng điểm này không quan trọng, quan trọng là vương của Greyfort có đang tìm kiếm vật tương tự hay không.
Quý tộc Wolfheart sẽ sợ đầu sợ đuôi nhưng Roland thì không.
Chỉ cần có thể mượn tay đối phương giết chết kẻ phản bội thì hắn sẽ có cơ hội cứu Feryna trong hỗn chiến.
Cho dù vô dụng hơn nữa, Feryna bị bọn họ bắt lấy cũng tốt hơn chịu tra tấn nhiều.
Joe hít sâu một hơi.
Nếu kết quả thật sự đi tới bước đó, hắn sẽ không tiếp tục núp trong bóng tối nữa.
Ít nhất trong giấy phút cuối cùng của cuộc đời, chính mình có thể làm bạn bên cạnh nàng.
Bởi vì… Hắn vẫn luôn yêu thầm nàng…
Từ ngày gia nhập vào quân thẩm phán và quen biết với Feryna.
Lần này, hắn không muốn hối hận nữa.