- Làm sao, vẫn không yên lòng à?
Sau khi tất cả mọi người đăng ký lên máy bay xong thì Tilly đi tới trước mặt Roland.
- Ngươi phát hiện rồi à?
- Rõ ràng chỉ mới một ngày nhưng mỗi câu nói ngươi đều dặn dò như ly biệt ấy, không nhìn ra mới là lạ.
Nàng nhún vai nói:
- Ngươi đang nghi ngờ về kỹ thuật của ta, hay là đang nghi ngờ năng lực của Anna?
Đối với vấn đề khó đáp này, Roland cũng chỉ biết cười khổ đáp lại.
Kết cấu của Seagull cực kỳ đơn giản, ngoài mấy cần điều khiển và mấy bánh lái hoạt động đối ứng thì trên cơ bản đều khoang chứa người, bản chất của nó thì cũng chẳng phức tạp hơn kiểu mẫu thí nghiệm là bao. Với tay nghề chế tạo của Anna thì muốn xảy ra vấn đề cũng khó.
Sau khi nó được tạo ra thì cũng đã bay thử vài lần, còn bắt chước cả tình huống khẩn cấp phải hạ cánh ngay rồi, kết quả cũng làm người ta thấy rất vừa lòng —— Năng lực điều khiển cực kỳ mạnh của Tilly thì không nói tới rồi, Wendy cũng đã có tiến bộ vượt bậc trong quá trình cọ xát, luôn có thể xuất hiện ở dòng khí trên vị trí thích hợp để máy bay luôn ổn định trong bất cứ lúc nào.
Đã thế, vì sự an toàn của hành trình xa xôi lần này, trong số hành khách đi theo còn có thêm Shavi và Marye, có thể nói là không có sơ hở.
Nhưng dù vậy thì hắn vẫn thấy căng thẳng.
Tập trung hết một nửa số phù thủy tinh nhuệ của thành Neverwinter lên một phi hành khí hoàn toàn mới, còn một mình tới vùng nội địa khu hoang dã ở phía trước hơn năm trăm cây số, chỉ này thôi đã đủ để trở thành lý do lo lắng rồi. Nếu như không phải thành Neverwinter còn có rất nhiều công việc phải làm thì hắn còn muốn lên Seagull đi cùng cơ.
Sau khi khẽ thở phào một hơi, hắn nhìn về phía Tilly rồi nói:
- Ta nghĩ chắc không liên quan gì tới nghi ngờ đâu, đó là quá để ý tới thôi. Ta hi vọng các ngươi đều có thể sống bình an vô sự tới thời đại mới sau khi Thần Ý kết thúc.
Hai người nhìn nhau một hồi rồi Tilly hất đầu sang một bên nói:
- Biết rồi, ta chỉ đùa một chút mà thôi… Nếu như đổi lại là ta… Thì chắc cũng thấp thỏm bất an sao.
Không đợi Roland kịp phản ứng, nàng đã xoay người bước lên cầu thang bên sườn máy bay.
- Thôi ta lên đường đây, ca ca.
…
Sau khi cửa khoang đóng lại thì có một gã thân vệ đi tới:
- Bệ hạ, bên ngoài đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi.
Roland hít sâu, trầm giọng trả lời:
- Bắt đầu đi.
- Vâng!
Khi khẩu lệnh được truyền xuống, hàng loạt trình tự được vận chuyển đâu vào đấy.
- Chốt chặn đã mở ra!
- Dọn sạch đường!
- Tất cả nhân viên rời khỏi đường băng!
- Mở cửa kho!
Khi cánh cửa của kho chứa máy bay chậm rãi trượt sang hai bên thì ánh nắng mặt trời chói chang chiếu vào trong khoang, kéo ra một đường sáng trên mặt đất.
Hướng dẫn viên giơ cao cờ xanh.
- Seagull, có thể cất cánh!
Cùng lúc đó, tiếng còi dài cũng vang vọng khắp sân bay ——
Roland cảm thấy gió nổi lên rồi.
Đó là một loại cảm giác kỳ diệu —— Hắn đứng ở một chỗ vốn không thể có gió được nhưng lại vẫn cảm nhận được dòng khí từ từ lướt nhẹ qua hai má hắn.
Coi Seagull là một tàu lượn thuần túy và mang nó ra so với đồng loại của nó thì đúng là không công bằng, thứ mà đồng loại của nó tìm đủ mọi cách để có được thì nó lại có được ngay từ lúc bắt đầu rồi.
Dòng khí lưu đi ngược lại với lẽ di động, xuất hiện ở phía sau phần bên của cánh máy bay một cách chính xác —— Gió nhẹ đẩy cánh phụ giương về phía trước giống như một bàn tay vô hình. Lực lượng như vậy cứ ngỡ là nhỏ bé không đáng kể, nhưng Roland biết đó là kết quả do Wendy khống chế. Những phần gió còn thừa lại tản ra mềm nhẹ và ấm áp, nhưng ở trong phạm vi cách cánh máy bay có vài ngón thì nó lại là cơn gió mạnh khiến người ta nửa bước khó đi.
Nói một cách khác, ở khu vực chịu sự ảnh hưởng từ năng lực của Wendy, hướng gió và tốc độ đều bị nàng đùa giỡn trong lòng bàn tay.
Điều đó cũng có nghĩa là, Seagull không cần duy trì phi hành dựa vào hai cánh tới thì cũng có thể làm ra những động tác khiến người ta phải trợn mắt há hốc mồm, ví dụ như cất cánh và hạ cánh thẳng cánh trong cự ly ngắn—— Tốc độ cũng chỉ dùng để tăng cao lực lên cho máy bay thôi. Nếu như muốn có ngay lực lên thì đương nhiên tốc độ là thứ không thể thiếu.
Đương nhiên, bay đi một cách bay bổng nhẹ nhàng như thế, ở trong mắt người lành nghề thì đó đúng là hành động vĩ đại làm điên đảo tam quan, nhưng ở trong mắt người ngoài nghề thì rõ ràng là vẫn chưa đủ.
Còn có cảnh tượng gì còn chấn động hơn cảnh một thứ nặng vài tấn gần rú xẹt qua đỉnh đầu, sau đó từ từ bay lên và rồi biến mất trong rặng mây ư?
Nghĩ tới vẻ mặt khi Tilly nói về cái ý tưởng đó với sự hưng trí bừng bừng thì Roland cầm lòng không đặng bèn nở nụ cười rồi lắc đầu.
Xem ra nàng đã hoàn toàn coi Seagull thành món đồ chơi cỡ lớn của mình rồi, và giờ đang vội vã khoe ra với những người khác.
…
- Tu —— Tu ——
Khi còi hơi cất tiếng kêu thì Good cũng chú ý tới dị tượng ở cuối con đường đá đen —— Bọn lính lao nhao tản ra, cửa sắt của nhà lều lớn cũng mở ra theo, một con “Chim khổng lồ” màu xám tro có dáng vẻ quái dị chậm rãi trượt ra, sau khi xoay được non nửa vòng thì mau chóng đi lên con đường lớn nơi bọn họ ở.
- Ê, các ngươi nhìn kia, nó là cái gì thế?
Hiển nhiên không phải chỉ có mỗi hắn phát hiện cái thứ to lớn kia.
- Xe lửa? Không giống… Trên mặt đất đâu có đường ray.
- Chắc là máy móc bệ hạ mới phát minh nhỉ?
- Chẳng nhẽ thứ mà Eagle Face đại nhân nói chính là nó?
- Hình như nó đang đi về phía chúng ta.
Khoan đã, hình như thứ này hắn thấy ở đâu đó rồi! Good vắt óc suy nghĩ một hồi thì chợt nghĩ tới gì đó —— Ở bên trong những cuốn sách mà điện hạ Tilly trao tặng, không phải có một tấm tranh như kiểu bìa mặt đó sao? Trông giống chim nhưng không phải chim, hai thứ thon dài kia được gọi là hai cánh, trông đúng là có hơi giống nó thật.
Nhưng nghĩ lại thì hắn lại cảm thấy hai thứ đó hoàn toàn không giống. Không nói tới ngoại hình và số lượng cánh khác nhau, ở trên tấm bìa mặt này ít ra thì cũng có người điều khiển, cũng có thể hiểu sơ sơ được nguyên nhân vì sao thứ trong tranh lại lơ lửng được không trung —— Suy cho cùng thì bộ khung lớn hơn con người không biết bao nhiêu lần đó chống được đôi cánh khổng lồ. Xét từ một ý nghĩa nào đó thì nó chính là một con diều được phóng đại. Mặc dù biết thứ mà Quốc vương và Công chúa coi trọng chắc chắn không đơn giản như thế, nhưng nói chung về tình lý thì vẫn hiểu được.
Còn cái thứ trước mắt này thì hoàn toàn thuộc về loại không tài nào hiểu được.
Lấy những binh sĩ ở xung quanh ra để so sánh với nó thì sẽ phát hiện, kích cỡ của nó to hơn binh si rất nhiều, ngoài hai cánh thì toàn thân dều tròn vo, quanh người nó bị bọc chặt chẽ, bên trong cái bụng thon dài đó hình như có thể nhét vào không ít thứ. Căn cứ vào hình thể đó thì đừng nói là bay, đến bò trên mặt đất thôi cũng phải khó khăn lắm mới làm được ấy chứ ——
Song sau một khắc, Good bỗng phát hiện ý nghĩ của bản thân nực cười đến nhường nào.
Đối phương đã bắt đầu tăng tốc rồi.
Hơn nữa chẳng mấy chốc đã vượt qua tốc độ của ngựa chạy, đã thế còn không hề có dấu hiệu ngừng tăng.
Đội ngũ ban đầu còn nghị luận lao nhao nhưng rồi lại yên tĩnh hết với nhau từ lúc nào chẳng hay.
Tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng gầm rú không dứt đang từ xa tới gần kia.
- Ông trời ơi…
Finkin nuốt nước miếng:
- Nó sắp đụng vào chúng ta rồi kìa.
Đây cũng là cảm nhận của hầu hết học viên dự bị.
Xét về phương diện lý trí thì chỉ cần đứng yên thì bọn họ và nó sẽ không đụng vào nhau, nhưng lý trí thì lý trí, còn cơ thể của mọi người thì lại không tự chủ được run rẩy.
Không phải ai khi đối mặt với một con cự thú có thể giẫm bản thân thành thịt vụn mà sắc mặt vẫn không đổi.
Mà hiện giờ kẻ đến chính là một cự thú như vậy ——
Thậm chí bọn họ còn chẳng cao bằng cái bánh xe của đối phương nữa!
Khi nó càng tới gần thì tiếng cuồng phong rít đã gần như là tiếng gào thét rồi, mặt đất cũng truyền đến những chấn động nhẹ. Tương truyền khi kỵ sĩ xung phong, chỉ bằng vào tiếng vó ngựa là đã dọa cho kẻ địch hãi hú hồn, nhưng Good cảm thấy kỵ sĩ chẳng là gì khi mang ra so với quái vật đồ sộ như một ngọn núi đang đè xuống hắn này.
Hắn đột nhiên nhớ tới nụ cười lạnh không rõ nghĩa của Eagle Face.
Sĩ quan huấn luyện… Đã được thể nghiệm từ trước rồi sao?
Nhưng hắn còn chưa kịp nghĩ kỹ lại thì có một trận cuồng phong thổi qua!
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, nó đã chạy hết con đường dài mấy trăm mét, xuyên thẳng qua đám người hai bên.
Ở trong xung kích của dòng khí lưu, cuối cùng Good cuối cùng vẫn không khống chế được hai chân của mình, chân cẳng mềm nhũn ngồi bệt xuống đất —— Có lẽ là hắn thực hiện động tác tránh né theo bản năng trước khi cuồng phong đến.
Hắn không để tới việc phải đứng lên, mà chỉ ngoảnh đầu về sau nhìn lại.
Và một cảnh tượng ngay sau đó đã khiến hắn phải trợn mắt há hốc mồm!
Cự thú ngẩng đầu, hai chân rời khỏi mặt đất rồi chợt bay lên, bay về phía bầu trời xanh. Ánh nắng chiếu lên hai cánh của nó tạo ra hàng loạt quầng sáng chói mắt.
Đây là… Kỵ sĩ bầu trời sao?
Good cầm lòng không đặng bèn nắm chặt nắm tay.
Hắn muốn khống chế quái vật như thế —— Dù cho phải hiến dâng hết thảy!