Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 1077

Chương 1077
Chương 1077

- Những đường ray này là phần cuối cùng của hôm nay.

Foliage thò nửa người ra khỏi tán cây:

- Nhờ ngươi nha.

- Cứ giao cho ta là được!

Marye vỗ bộ ngực bằng phẳng, sau đó huýt sáo:

- Ra đi, tôi tớ Momota!

Chỉ thấy một hình cầu màu lam hiện ra trong hư không, chẳng mấy chốc đã giãn nở cao tới chạc cây. Nó vươn ra tứ chi trong suốt trông như hai cái tay, vơ ôm cả đống đường ray chất đống lên nhau ở trên mặt đất lên rồi nuốt vào trong bụng —— Nhưng vì đường ray quá dài nên muốn nuốt trọn là chuyện không quá thực tế, thế này trước lưng và sau lưng nó đều có phần bị lộ ra, trông cứ như bị đâm xuyên vậy.

- Momo… Ta? Ta nhớ lần trước ngươi còn gọi nó là Momocha cơ mà.

- Thế hả?

Marye nghiêng đầu nói:

- Nhưng cái tên đó không quan trọng nữa, quan trọng là khi kêu lên kìa —— Kêu thế này trông khí thế mà đúng không?

- Ặc.

Foliage suy nghĩ một lúc:

- Mystery Moon nói cho ngươi hả?

- Ôi chao, sao ngươi biết?

Marye tò mò hỏi:

- Nàng còn định mời ta gia nhập đoàn trinh sát kia kìa.

Kể từ sau khi Ma ảnh được chiếu, tư thế anh dũng kêu to rồi hóa thân thành cự lang vì em gái, tung người đánh về phía kẻ địch của Lorgar đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng mọi người. Sau đó hành đồng khi được đoàn trinh sát trợ giúp, thi triển năng lực song còn hô ra khẩu hiệu đó đã dần trở thành cách làm thời thượng của đám phù thủy trẻ tuổi. Chuyện này cũng không phải bí mật gì ở trong thành Neverwinter, nhưng tiểu thư Foliage ở lại trong rừng rậm Dodge thời gian dài, lần xuất hiện gần nhất cũng là ở đại điển đăng cơ của Quốc vương bệ hạ, nàng biết được rõ ràng như thế làm Marye thấy hơi bất ngờ.

- Bởi vì… Không, không có gì.

Foliage ho khan hai tiếng, quay đầu nhìn về phía thành Neverwinter:

- Lại có vật liệu mới được đưa vào rừng rậm rồi, ta trước đây.

Mặc dù Marye rất muốn biết đáp án, nhưng vẫn cố kìm lại lòng tò mò của mình, phất tay với Foliage.

Foliage thoáng cái đã hóa thành linh thể lấp lóe chỉ trong chớp mắt, dung nhập vào trong bóng cây.

Nghe nói năng lực này có thể khiến đối phương từ một đầu của rừng rậm Dodge di chuyển tới một đầu khác chỉ trong nháy mắt, chỉ cần là chuyện xảy ra ở trong rừng rậm thì Foliage đều biết hết. Mà hàng vạn hàng nghìn cây cối ở đây đều trở thành căn cơ mà nàng thu nạp ma lực, chính vì thế, nàng mới khống chế được thực vật liên tục không ngừng vận chuyển vật liệu kiến trúc tới tiền tuyến, hiệu suất vận chuyển của tôi tớ ma lực khi mang ra so sánh với nàng thì hoàn toàn không đáng để nhắc đến.

Đây cũng là sự mạnh mẽ của năng lực tiến hóa.

Không biết khi nào bản thân nàng mới được như tiểu thư Foliage, Marye hâm mộ nghĩ, nàng đã tới thành Neverwinter được khoảng chừng bốn, năm tháng rồi, đọc viết gì gì đó đã không thành vấn đề, đợi khi học xong nguyên lý tự nhiên thì chắc sẽ đến lượt nàng tiến hóa nhỉ?

Nàng bò lên đỉnh đầu của tôi tớ ma lực, điều khiển Momota đi về phía ngoài rừng rậm.

Vừa ra khỏi rừng rậm, một cảnh tượng bận rộn khí thế ngất trời chiếu cố lập tức xuất hiện trước mắt nàng.

- Một, hai, ba, lên!

- Sang trái một chút!

- Để nhẹ thôi, để nhẹ thôi!

Gần ngàn gã công nhân quay vây quanh hai bên đường ray đang kéo dài về hướng Đông Bắc, sửa gấp ga tháp số không đầy căng thẳng nhưng lại có trật tự. Là trạm thứ nhất thông tới phế tích Taquila, trên thực tế nó cũng có tác dụng yểm hộ trạm cuối cùng của rừng rậm. Bốn lô cốt nằm ở bốn góc của trạm xe, do chiến hào và tường ngăn nối chúng nó thành một thể, những công nhân mặc quần áo đủ loại màu sắc khác nhau, thậm chí cũng có người để trần đang đi lại trong đó. Nếu không biết được kế hoạch của bệ hạ thì chỉ nhìn cảnh này, rất khó liên tưởng được nơi này là tiền tuyến chiến đấu.

- Ơ, tiểu thư Marye đây mà? Vất vả cho ngươi rồi!

- Hôm nay lại phải phiền hà ngươi rồi, người của tổ xe lửa quả thực là bận ngập đầu luôn.

- Tiểu thư Marye, chỗ này có động cơ hơi nước bị đổ, có thể giúp bọn ta nâng lên được không?

Tôi tớ ma lực kẹp theo đường ray chậm rãi đi xuyên qua dòng người, thỉnh thoảng còn có người chào hỏi hỏi thăm nàng, hoặc là mời nàng ra tay giúp đỡ —— Nàng tới nơi này mới chỉ được một tuần thôi, nhưng đã có không ít người nhớ tên của nàng.

Mặc dù nhiệm vụ chủ yếu của Marye là phòng Seagull xảy ra vấn đề, nhưng chỉ cần có người xin giúp đỡ thì nàng đều giúp đỡ vui vẻ nhiệt tình —— Giống như lúc ở Đảo Trầm Thụy vậy.

Thấy người khác cười nói cám ơn với chính mình, Marye thấy vui vẻ từ tận đáy lòng.

Mà điều làm nàng cảm thấy vui vẻ hơn đó là, chỉ có phù thủy và số ít người Fiordland trên Đảo Trầm Thụy là sẽ cảm ơn nàng, ngoài việc bốc dỡ hàng hóa thì việc nàng giúp được cũng không có mấy. Mà ở chỗ này, mọi người đối xử với nàng cứ như danh nhân vậy, việc cần nàng hỗ trợ đâu đâu cũng có, cái gọi là thêm một lời cảm ơn, thêm một phần vui vẻ cũng là vì thế. Chỉ cần Seagull không cất cánh thì nàng có thể dẫn theo tôi tớ ma lực đi dạo cả ngày dọc đường sắt.

Sau khi rời khỏi ga tháp số không, cảnh sắc dọc đường lại có sự thay đổi.

Hàng loạt cột khói mơ hồ xuất hiện ở trong tầm mắt của Marye.

Đó là cảnh tượng mà xe lửa để lại.

Trên thực tế những cự thú sắt cứng này mới là chủ lực thay thế Foliage, bọn nó không ngừng vận chuyển vật liệu ra khỏi rừng rậm, vận chuyển đến tiền tuyến cần xây dựng nhất, như thể vĩnh viễn không cảm thấy mỏi mệt vậy. Nàng vận chuyển những đường ray này, cũng chỉ là một phần nhỏ còn thừa lại mà thôi.

Đáng tiếc nghe Tilly điện hạ nói, những thứ đô con này không dễ chế tạo, đến nay thành Neverwinter cũng chỉ có hai, ba xe lửa mà thôi —— Đây cũng là nguyên nhân mà Seagull cần thường xuyên đi tới đi lui giữa Neverwinter và tiền tuyến: Dù chiến sự ở bình nguyên màu mỡ có ra sao thì hậu phương vẫn phải tiếp tục sản xuất.

Càng đến gần cuối đường ray thì binh sĩ mặc đồng phục thống nhất càng nhiều hơn.

Sau một tuần quan sát, Marye đã phân biệt được sơ sơ đâu là tân binh, đâu là chiến sĩ có kinh nghiệm sa trường —— Bình thường binh sĩ ngồi dưới đất nghe sĩ quan huấn luyện dạy bảo, thỉnh thoảng lại trộm nhìn về phía nàng sẽ là tân binh, còn những binh sĩ tập trung tinh thần lau chùi vũ khí trong ngực, ngoảnh mặt làm ngơ với nàng thì trên cơ bản là binh sĩ có kinh nghiệm chiến đấu sa trường.

- Các ngươi nhìn cho kỹ, đây chính là những hình thái của ma quỷ mà hiện nay đã biết!

Một gã sĩ quan huấn luyện gõ vào hình ảnh trên bảng đen rồi nói:

- Thường thấy nhất chính là Mad Demon, vóc người vạm vỡ, cánh tay thô to, nó có thể quăng cốt mâu ra cực kỳ chuẩn xác, nhưng lại không thể liên tục ném mạnh —— Trừ phi đến lúc chó cùng rứt giậu!

- Ha ha ha…

Trong đám người vang lên một loạt tiếng cười to.

- Cười cái rắm!

Sĩ quan huấn luyện quát lớn:

- Đợi khi nhìn thấy một màn kia thật thì e các ngươi bị dọa cho đái ra quần luôn đây. Những lúc thế này thì chạy trốn và đầu hàng đều không thể cứu được cái mạng nhỏ đáng thương của các ngươi, cách làm chính xác duy nhất đó là nhắm chuẩn vào nó rồi bóp cò súng, phải giết chết nó trước khi nó giết các ngươi! Đã thủng lỗ tai ra chưa?

- Rõ!

Mọi người cùng nhau đồng thanh đáp.

- Vậy thì lại xem tiếp hình ảnh tiếp theo.

Hắn chỉ về phía một tấm ảnh khác:

- Loại quái vật mọc mắt trên ót này là Fearsome Demon, mặc dù số lượng không nhiều bằng Mad Demon, nhưng năng lực lại mạnh hơn nhiều. Chỉ cần bọn nó nhìn thấy các ngươi thì có thể khiến các ngươi sợ tới không nhúc nhích được, chỉ có thể đợi kẻ địch tới tiêu diệt. Loại công kích tinh thần quỷ dị này có thể bị kiềm chế bởi đá thần phạt, tất cả người lên tiền tuyến đều được phát thần thạch, nhưng ai biết được một ngày nào đó các ngươi gặp phải bọn chúng trong tình huống vứt thần thạch bừa bãi, không có thần thạch bên người chứ.

- Vậy phải làm sao?

- Cầu nguyện với bà nội các ngươi, hoặc là tưởng tượng vài người hoặc vật yêu thích ở trong đầu, tóm lại bình thường các ngươi vượt qua sợ hãi bằng cách nào thì đến lúc đó cứ làm thế!

Sau khi nghe thấy câu này thì Marye phát hiện có người nhìn về nàng.

Mà nàng cũng cười rồi trừng mắt với đối phương.

- Ê, cái tên nhà ngươi đang nhìn đi đâu đó!

Sĩ quan huấn luyện hét lớn:

- Nếu không muốn nghe giảng thì cút tới công trường khiêng nước bùn cho ta!

Người nọ vội vàng rụt đầu về.

Haizzz, thế nên so với lão binh, tân binh vẫn làm người ta thích hơn chút.

Marye bĩu môi, khống chế tôi tớ ma lực tiếp tục đi.

Sau khi lại đi được thêm vài trăm mét, nàng đã thấy được đoạn đầu cùng của đường ray —— Công nhân, binh lính, phù thủy lẫn lộn với nhau, bọn họ đồng tâm hiệp lực nối đường sắt tới nơi xa hơn.

Mà người làm người khác chú ý tới nhất ở trong đám người một vị cô gái tóc dài màu cây đay mặc quần áo lao động.

Vương hậu của Greyfort, điện hạ Anna Wimbledon.

Bình Luận (0)
Comment