Dù là dáng người hay dung mạo, điện hạ Anna đều không phải là người nổi bật nhất trong đám phù thủy —— Để cho tiện thi công, nàng buộc mái tóc mềm mại thành đuôi ngựa; mặc dù quần áo lao động là kiểu dáng duy nhất do bệ hạ thiết kế, nhưng hình như cũng không suy xét về mỹ quan và độ thoải mái lắm. Ống tay áo và cổ áo đều bó chặt lại với nhau, hơn nữa ở dã ngoại một thời gian dài nên trên quần áo cũng bị dính bụi, trông nàng có vẻ trông hơi bẩn và luộm thuộm. Nếu như lần đầu nhìn thấy cảnh tượng như vậy, thì e không ai sẽ nghĩ nàng là Vương hậu của Greyfort.
Nhưng trong lòng Marye thì lại thấy hâm mộ vô cùng.
Bởi vì dù không biết thân phận Vương hậu của đối phương thì cũng sẽ biết nàng chắc chắn là một nhân vật quan trọng —— Người thường lui tới bên cạnh Anna, đều là quan chức cao tầng của thành Neverwinter, ví dụ như bộ trưởng Bộ xây dựng Kal Vanburt, người phụ trách Bộ tổng tham mưu Edith Kant, v.v… Hướng đi của đường sắt, đẩy mạnh tốc độ và an bài thi công đều cần thảo luận với điện hạ Anna xong thì mới quyết định. Nói cách khác, dù nàng không phải phù thủy thì cũng vẫn sẽ là tiêu điểm của mọi người.
Mặc dù chẳng nghe hiểu được nội dung mà bọn họ đang thảo luận, nhưng Marye vẫn cảm thấy điện hạ Anna đang đứng ở chỗ cao nhìn về phương xa, tay cầm bản đồ và chỉ cho mọi người xem quả là ngầu ngất ngây luôn.
Đặc biệt là trong đôi mắt màu hồ lam kia có ánh sáng toát ra khi tập trung làm việc, quả thực trông cứ như đá quý vậy.
Ở trước mặt một người như vậy, dù là tân binh hay lão binh, chắc là đều không tự chủ được nhìn chăm chú.
Marye suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn không đi quấy rầy điện hạ Anna, mà là khu sử tôi tớ ma lực tránh ra đám người, đem đường ray tháo ở đống khu vực.
- Ngươi vừa qua bên rừng rậm hả?
Marye vừa để đường ray xuống thì Shavi đã thò đầu từ sau đống gạch ra.
Trong lòng Marye lập tức dấy lên một loại dự cảm xấu.
Nàng chạy đến trước đống gạch liếc qua, quả nhiên thấy những quân bài quen thuộc nằm rải đầy đất.
- Ơ, tiểu Marye đây mà.
Andrea nhếch miệng cười một tiếng.
Bên cạnh còn có một phù thủy trông vẻ lúng ta lúng túng, Maggie.
- Các ngươi lại ở chỗ này lười biếng đánh bài rồi!
Marye hét lên:
- Nếu để cho người khác phát hiện ra, thì họ sẽ nghĩ về Maleficent chúng ta ra sao chứ? Ta phải đi nói với Tilly đại nhân!
- Là… Là các nàng cố kéo ta tới nơi này.
Maggie cúi đầu, ngón trỏ của hai tay đâm vào nhau, nói.
- Ai lười biếng chứ?
Shavi không phục nói:
- Những đá đỏ này đều là ta chuyển từ trên xe lửa xuống đó, nếu không bây giờ các công nhân còn đang dỡ hàng kia kìa. Làm xong rồi ta mới thư giãn một tí, sao mà gọi là lười biếng được?
- Phải biết rằng công việc và trà chiều quan trọng như nhau, có thể chú ý tới cả hai điều này một cách thành thạo thì mới là cách xử sự tao nhã.
Andrea vuốt lọn tóc vàng rực:
- Huống hồ có Maggie ở đây, bảo đảm không ai sẽ phát hiện được chúng ta —— Suy cho cùng thì hành vi làm liên lụy đến Tilly đại nhân là tuyệt không cho phép xảy ra, điểm này ngươi cứ yên tâm đi. Đúng rồi, ngươi muốn tham gia với chúng ta không? Bốn người chơi thú vị hơn ba người nhiều.
- Đương nhiên không ——
Marye vừa định từ chối đầy chính đáng, nhưng lại bị một loạt tiếng còi báo động cắt đứt.
- Tu —— Tu —— Tu ——
Ba tiếng kèn cóc-nê, đại biểu phát hiện tình hình quân địch!
Nàng cuống quít nhìn về phía Đông Bắc, nhưng ngoài thấy tuyết đọng loang lổ chưa tan hết và cỏ dại trên đồng trống thì chẳng thấy gì nữa cả.
- Người phát hiện kẻ địch không phải Sylvia thì là đám Lightning, cảnh cáo được phát ra ở khoảng cách kia, dù ngươi có nhìn ra sao thì cũng không thấy gì đâu.
Shavi nhắc nhở.
- Nguy rồi —— Điện hạ Anna!
Marye chợt nhớ tới Vương hậu của Greyfort vẫn còn tiền tuyến đường sắt này. Nàng đã được nghe nói rất nhiều lần, năng lực của Anna có ý nghĩa không thể thay thế được đối với bệ hạ Roland và thành Neverwinter, nếu đã thế thì phải đưa đối phương trở về an toàn bằng bất cứ giá nào.
Nàng còn chưa chạy được hai bước thì đã bị Shavi túm lại.
- Bên cạnh điện hạ Anna đương nhiên là có người bảo vệ, bây giờ ngươi qua đó cũng chẳng giúp được gì đâu.
Shavi lắc đầu:
- Dù tính theo tốc độ bay của ma quỷ, từ lúc phát hiện đến lúc đón địch ít nhất cũng có mười đến mười lăm phút để chuẩn bị, đủ cho các nàng ẩn núp kỹ. Hơn nữa căn cứ vào nguyên tắc tránh hiểm, nếu không có nhiệm vụ được giao cho trước khi sự việc xảy ra thì lúc gặp phải địch tình đột phát, đầu tiên phải tự bảo vệ bản thân trước, sau đó lại dần lui về gần Đệ Nhất Quân, phù thủy thần phạt Taquila hoặc những đội tác chiến ở gần đây.
- Thế nên ngươi đừng đi đâu hết, tập trung bảo vệ ta là được rồi.
Chẳng biết từ lúc nào, Andrea đã vác súng trường đứng ở trên đỉnh đống gạch:
- Kế tiếp là tới thời gian làm việc của ta.
Đúng như những gì Shavi nói, khi Marye cũng bò lên đống gạch, cả công trường lớn như thế đã không còn một bóng người, cứ như thể cảnh tượng bận rộn trước đó hoàn toàn không có vậy. Nơi chiến hào loáng thoáng thấy được đầu người đang đung đưa, một loạt súng kíp ngăm đen để được dựng lên, đoàn xe cũng ngưng vận hành, cả trận tuyến lập tức trở nên tiêu điều xơ xác.
- Sylvia, là ngươi phát hiện kẻ địch à?
Andrea lấy một khối Ấn Phù Lắng Nghe từ trong lòng ngực ra:
- Số lượng là bao nhiêu?
- … Không, là Lightning trở về báo động trước.
Một lát sau, từ trong ấn phù truyền đến trả lời của đối phương:
- Hình như kẻ địch chỉ có bốn con Khủng Thú chở Mad Demon, phương hướng là ở phía bên phải của ngươi, không có dấu vết của ma quỷ cao giai.
- Chỉ có bốn con thôi á? Xem ra chỉ là một cuộc gặp ngẫu nhiên rồi.
- Chắc thế, nhưng không thể buông lỏng cảnh giác.
Sylvia dặn:
- Qua năm phút đồng hồ nữa, chắc là ngươi sẽ nhìn thấy bọn chúng.
Chỉ chốc lát sau, ma quỷ đúng hẹn tới —— Bốn bóng đen ở giữa bầu trời trong xanh trông có vẻ bắt mắt cực kỳ, giống với bọn họ nhìn thấy chúng, chắc chắn bọn chúng cũng nhìn thất đường ray xe lửa xuất hiện ở trên bình nguyên màu mỡ. Nhưng điều kỳ lạ là, kẻ địch cũng không phát động công kích ngay, mà là quanh quẩn ở nơi xa.
- Bọn chúng đang do dự gì chứ?
Shavi cau mày nói:
- Đây cũng không giống phong cách của ma quỷ.
- Ngươi bắn trúng được bọn nó không?
Marye hỏi.
- Không được, khoảng cách quá xa.
Andrea nhún nhún vai:
- Cho dù bắn ra hết đạn thì cũng không có một đồng nào có thể đánh trúng. Đương nhiên, cũng không phải không còn cách nào ——
Marye tự động bỏ qua đoạn lời nàng nghe không hiểu kia:
- Cách gì?
- Ví dụ như… Đổi một khẩu súng có đường kính lớn hơn chẳng hạn.
Nàng khẽ mỉm cười, chỉ về phía bên cạnh đống gạch:
- Ta có thể mượn tôi tớ ma lực của ngươi dùng một chút không?
Lúc này Marye mới chú ý tới, nơi đó có để một vũ khí có kích thước lớn kinh người, chỉ nòng súng thôi cũng đã dài hơn một mét rồi, song nàng cũng hiểu được ý của đối phương —— Chỉ bằng vào sức của một người là hoàn toàn không thể điều khiển được vũ khí nặng như thế.
- Chẳng nhẽ… Lúc ngươi đánh bài cũng mang theo cái này?
- Đây đều là công lao của Maggie.
Andrea buông tay nói:
- Hơn nữa mang theo vũ khí có khả năng dùng tới theo bên người, cũng là một yêu cầu cơ bản của một chiến sĩ mà.
Marye không nói gì thêm, nàng giơ tay lên triệu hồi tôi tớ ma lực ra, Momota nhấc luôn vũ khí khổng lồ kia gác ở đỉnh đầu nó, đồng thời nàng lệnh cho nó đè thấp người xuống, trải ra thành một tấm nệm êm hình bầu dục.
- Hành động lần trước không dẫn theo ngươi đúng là đáng tiếc.
Andrea nằm úp sấp thử chút xúc cảm:
- Khẩu súng này thoải mái hơn Ashes nhiều lắm. Phần đầu của nó nâng lên chút, đúng, là góc độ này.
- Bây giờ thì sao?
Marye điều chỉnh hình dáng của tôi tớ.
- Vừa đúng. Phải rồi, ngươi có thể thu nhỏ cánh tay của nó lại không? Nhỏ tới chừng ngón tay là được.
- Cái này không thành vấn đề… Nhưng mà làm thế thì nó không thể cầm vật nặng được rồi.
- Không sao, giữ vững như vậy là được.
Andrea nhét cánh tay của tôi tớ sau khi thu nhỏ lại vào trong lỗ tai, sau đó nắm chặt báng súng:
- Ngươi cũng đừng quên bịt tai nhá!
Vừa dứt lời, nàng bèn bóp cò súng.
Một tiếng vang thật lớn vang lên từ họng súng!
Vài giây sau, một con ma quỷ biến thành sương mù máu ở trên không trung.