Ở trong một căn lều, Sean quan sát người đàn ông bị trói ở trên ghế một cách cẩn thận, mà người đàn ông kia thì lại không chuyển tầm mắt hay ồn ào gì, người này cũng nhìn chằm chằm vào hắn.
Loại im lặng này không hề giống loại cảm xúc sẽ xuất hiện ở trên người kẻ mật báo, khi vẫn còn ở vương đô cũ, Sean đã thấy quá nhiều bán đứng và phản bội, mặc dù kẻ địch làm phản thì tốt với bản thân, nhưng loại cảm xúc xấu xa như tham lam, a dua nịnh hόt đều sẽ lộ rõ khi được cho một chút chỗ tốt.
Điều này làm trong lòng thân vệ dấy lên sự tò mò.
Nhìn nhau một hồi lâu, hắn phá vỡ sự yên tĩnh này:
- Tên?
- Joe.
Người đàn ông kia trả lời:
- Ngươi chính là quan chỉ huy ở nơi này sao? Ta nói
- chỉ huy của nơi này”
không phải là chỉ lãnh chúa trấn Thorns hay nơi nào đó, mà là người phụ trách quân đội Greyfort.
- Điều đó quan trọng tới vậy à?
- Nếu như không phải, thì ta sẽ không nói gì đâu, bởi vì… Nói ra cũng không có ý nghĩa gì.
Thú vị.
Người Sean hơi nghiêng về phía trước:
- Ta là thị vệ trưởng của vua Greyfort bệ hạ Roland Winbledon, cũng là đội trưởng của đội khảo sát Greyfort, ngươi có thể gọi ta là Sean. Như đã được thấy người ngươi muốn gặp, vậy kế tiếp ngươi có thể nói ra tung tích của bản vật chưa?
- Nếu như các ngươi ngàn dặm xa xôi tới núi Cage là vì thần miếu nguyền rủa, thiết nghĩ thứ mà các ngươi muốn tìm nhất định là ritual rubik.
Joe nói thẳng:
- Thứ đó bây giờ đang ở trong tay Bá tước Đảo Dagong Lorenzo!
Sean thấy hơi bất ngờ, hắn vốn tưởng đối phương sẽ bàn điều kiện trước, sau đó lại quanh co lòng vòng đưa ra một chút đầu mối, còn là thật hay giả thì lại phải mất thời gian đi nghiệm chứng, nhưng ai dè đối phương lại khai hết ra như thế.
- Ngươi từng thấy… Vật kia?
- Không có, nhưng đối với giáo hội, đó cũng không phải bí mật gì.
Joe kể đơn giản sơ qua về chuyện giáo hội cướp đoạt Wolfheart một lần:
- Lúc ấy vì khoe thành tích, Lorenzo chịu trách nhiệm nhiệm vụ đó thổi phồng trắng trợn món bảo vật này ở trong báo cáo, không ít cao tầng cũng biết chuyện này, nhưng sau lại Thánh Thành Hermes cũng không coi trọng.
- Hóa ra là thế, trong trăm năm, bảo vật lưu lạc tới Wolfheart, sau đó giáo hội có được nó trong lúc ngẫu nhiên, đây đúng là một tình báo có giá trị.
Sean sờ cằm:
- Nhưng vì sao ngươi lại muốn nói riêng với ta? Nếu ngươi bán tin tức này cho những lãnh chúa khác thì cũng phải được gì đó chứ ha?
Joe hít một hơi thật sâu:
- Đại nhân, ngươi nghe nói qua… Quân thần phạt sao?
- Đương nhiên, quân đội mà giáo hội vẫn luôn thấy tự hào.
Sean tỏ vẻ đùa cợt:
- Đáng tiếc, vẫn bị Đệ Nhất Quân của bệ hạ đánh cho tan tác ở trong trận chiến ở Coldwind Ridge.
- Thế thì tốt.
Song, đối phương cũng không tỏ ra không cam lòng:
- Tiện đây ta cũng nói rõ luôn. Trong tay Lorenzo có quân thần phạt, ngoài vua Greyfort thì không có ai dám nhằm vào Đảo Dagong.
- Ồ?
Thân vệ nhíu mày hỏi:
- Ta còn tưởng những dã thú hình người này đều đã chết ở trong hố bom ở Coldwind Ridge rồi chứ nhỉ, hắn có bao nhiêu võ sĩ thần phạt?
- Mười… Không, khoảng năm người.
Joe do dự:
- Tóm lại không nhiều lắm.
- Nếu như muốn đánh vào thành lũy thì năm người cũng là một uy hiếp không nhỏ.
Sean cười, không tỏ ý kiến:
- Vậy ngươi muốn gì? Hoặc đổi một cách hỏi khác, tình báo này đánh bao tiền?
- Không, ta chỉ hy vọng có thể sống sót thôi.
Joe hạ giọng nói:
- Giáo hội đã không còn là đối thủ của Greyfort nữa, nhưng những kẻ lưu vong này vẫn chưa từ bỏ ý định, Lorenzo vẫn đang nhằm vào các ngươi, rất có thể người của hắn đã lẩn vào trấn Thorns rồi, ta cũng không muốn bị bọn họ kéo xuống nước. Nếu như…
Hắn dừng lại chốc lát:
- Nếu như những tin tức này hữu dụng thì vua Greyfort có đặc xá ta vô tội không?
Thật sự chỉ vì mạng sống nên mới làm như vậy sao?
Sean hai tay chống trên bàn, tay hắn nâng cằm —— Đây cũng là động tác mà bệ hạ Roland thường hay làm thì suy nghĩ về vấn đề. Mặc dù hắn không có năng lực thần kỳ như Nightingale đại nhân, nhưng có đôi khi không phải cứ dùng ma lực mới phân rõ được thật giả.
Ít nhất ở trên người người đàn ông tự xưng là Joe này, hắn không cảm nhận được chút chấp niệm muốn sống sót nào. Đặc biệt là lúc nhìn nhau trước đó, sự hờ hững trong ánh mắt kia càng như sự quyết tuyệt khi đưa ra quyết định nào đó.
Có lẽ tới chính đối phương cũng không phát hiện được, đây là ánh mắt chỉ có người ôm quyết tâm muốn chết mới có.
- Cũng chỉ có yêu cầu này thôi?
- Vâng… Đúng.
- Vậy thì ra sẽ sai người đưa ngươi tới Neverwinter.
- Ôi chao!
Joe nghe ra có gì đó không đúng:
- Sao lại tới thành Neverwinter?
Sean đứng dậy:
- Ta không có quyền lực đặc xá cho ngươi, nhưng cũng không thể bỏ mặc người đi sai đường còn biết quay đầu lại, thế nên đưa ngươi tới thành Neverwinter là lựa chọn ổn thỏa nhất. Yên tâm đi, sự nhân từ và công chính của bệ hạ đã sớm truyền khắp Greyfort, Liên minh Phù Thủy cũng có phương pháp xác nhận độ tin cậy của tin tức. Nếu như ngươi không nói láo thì đương nhiên sẽ nhận được quyết định hợp lý, đặc xá vô tội cũng chỉ là đãi ngộ cơ bản, nếu ngươi may mắn thì có khi còn được ban thưởng một đống lớn ấy chứ.
- Đại, đại nhân… Thế món bảo vật kia…
Joe cũng muốn đứng lên, nhưng lại bị dây thừng trói trên ghế, không thể động đậy chút nào.
- Nếu quả thật ở trong tay Bá tước Lorenzo, vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ là của bệ hạ thôi, huống hồ bảo vật cũng đâu có liên quan gì tới ngươi, đúng chứ?
Sean buông tay nói:
- Đừng lo lắng, mặc dù đường xá có chút xa xôi, hơn nữa trước khi tin tức được xác nhận thì hành động của ngươi sẽ phải chịu chút ít hạn chế. Nhưng tất cả những điều này cuối cùng đều sẽ nhận được bồi thường, và ngươi cũng không cần phải lo tới sự uy hiếp của giáo hội nữa.
Hắn nhìn về phía binh lính:
- Dẫn hắn xuống.
- Không, đại nhân, khoan đã…
Sắc mặt của Joe thay đổi, sự hờ hững này trong nháy mắt đã bị đánh tan, thay vào đó là khủng hoảng và bất lực. Hắn cố bước đi rồi sau đó ngã xuống đất:
- Xin ngươi đó, đừng đưa ta tới Neverwinter!
Trong giọng nói kia ẩn chứa sự buồn bã đau thương khó có thể tưởng tượng, cứ như thể những biểu hiện lúc trước đều là ngụy trang vậy. Loại cảm xúc tuyệt vọng ấy làm Sean cũng phải dừng bước… Rõ ràng đến chết cũng không sợ, nhưng lại lại tỏ ra bi thống như vậy, đúng là chuyện làm người ta thấy khó hiểu mà.
- Vì sao?
Hắn quay người lại,
- Hay là, yêu cầu của ngươi không phải chỉ có thế?
- Xin ngươi cứu nàng đi —— Cứu Faerlina với, van ngươi đó!
Joe gặm bùn trên mặt đất, gào lên như xé lòng xé dạ:
- Không còn thời gian rồi, nàng… Nàng không còn thời gian nữa rồi…
Đến cuối cùng, người đàn ông đã khóc không thành tiếng.
Vậy chắc là lời thật rồi… Sean thầm nghĩ.
Hắn đi tới bên cạnh Joe dang run rẩy không ngừng kia, vỗ bờ vai hắn:
- Faerlina là ai, sao lại không còn thời gian… Ta nghĩ bây giờ chúng ta có thể nói chuyện thẳng thắn với nhau được rồi đấy.
…
Đợi đến khi đối phương từ từ tỉnh táo lại, sau khi nghe xong chuyện toàn bộ câu chuyện thì cuối cùng Sean cũng biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra rồi.
Hết thảy ngọn nguồn đều có liên quan đến tình yêu.
Đối phương mới thật sự là kẻ lưu vong của giáo hội, mà kẻ đã từng là giáo chủ hiện giờ đã thành kẻ địch của bọn họ, vì đã bị dồn tới cùng đường bí lối nên Joe tìm tới tử địch trước kia của giáo hội —— Đệ Nhất Quân của Greyfort cũng chẳng phải chuyện gì kỳ lạ, kẻ phản bội luôn đáng hận hơn ngoại địch. Đồng thời hắn cũng đã hiểu nguyên do vì sao đối phương ôm ý quyết chết ở trong lòng: Joe cũng không nghĩ rằng bản thân có thể giấu giễm được Đệ Nhất Quân mãi, có lẽ ở trong mắt hắn, thà rằng hắn và Faerlina bị đưa lên đài hành hình thì cũng còn hơn bị Lorenzo hành hạ.
Chuyện này nếu từ từ thả ra tin tức, thì có lẽ mấy tháng sau sẽ đạt tới hiệu quả mà hắn muốn, nhưng sự cấp bách về thời gian đã ép hắn phải lựa chọn dấn thân vào nguy hiểm —— Cho dù Lorenzo vì tìm được Thánh Điển, sẽ không cố ý hành hạ Faerlina tới chết, nhưng sức chịu đựng và năng lực hồi phục của cơ thể con người cũng là có cực hạn, nếu như hắn thực hiện dụ dỗ Greyfort kéo dài hơn nửa năm ấy thì e là đã trễ rồi.
Vốn mâu thuẫn của hai bên giáo hội không liên quan gì tới Sean, nhưng nếu kẻ này đã có tình yêu, thì tình báo của hắn sẽ có độ đáng tin nhất định.
Kế tiếp chỉ cần tìm được cơ sở ngầm mà Bá tước Lorenzo phái tới thì tất cả sẽ được xác nhận.
- Ta biết rồi, đợi sau khi bắt được những người đó, ta sẽ báo ngay cho bệ hạ.
Sean chậm rãi nói:
- —— Dùng chim đưa thư.